banner

[Rule] Rules  [Home] Main Forum  [Portal] Portal  
[Members] Member Listing  [Statistics] Statistics  [Search] Search  [Reading Room] Reading Room 
[Register] Register  
[Login] Loginhttp  | https  ]
 
Messages posted by: doremon-nobita  XML
Profile for doremon-nobita Messages posted by doremon-nobita [ number of posts not being displayed on this page: 0 ]
 

king-of-king wrote:
Em BIẾT mình phải làm gì rồi, em sẻ không bao giờ hỏi anh những câu ngớ ngẫn như vậy nữa. Em sẽ tự ra quyết định cho cuộc đời mình... sẽ làm chủ số phận , sẽ sống với Ước Mơ cho dù có gian nan và khó khăng gấp mấy...
"Lí tưởng mà không được thực thi bởi hành động thì nó được gọi là ảo tưởng". Em ghi nhớ câu này và sẽ hiện thực hoá nó bằng hành động và tiền tin sắt đá cho đến chết mới dừng lại...

Cảm Ơn Anh. 


Em nói được mấy câu này thì tương lai em sẽ "dưới 1 người nhưng trên vạn người"

Còn khó khăn mà em gặp thì nó sẽ được giảm xuống vài chục lần so với anh và người khác

Vì có sự giúp sức của anh thì em sẽ tiết kiệm được khoảng 30 năm hoặc hơn trên con đường chinh phục đỉnh cao của mình

Theo anh đọc thì năm nay em 17t, nếu chịu cố gắng thì khoảng 3 năm nữa em sẽ bắt đầu cuộc đời dư thừa tiền bạc

Cho nên em hãy chú ý tới trọng tâm của topic:

1. Anh cung cấp cho em các qui luật của thế giới này để rồi sử dụng chúng để sống hạnh phúc hơn

2. Việc kiếm tiền chỉ là 1 phần nhỏ của topic-vì kiếm ra nhiều tiền mà không có hạnh phúc thì kiếm ra nhiều tiền để làm gì?

3. Anh đã phân biệt rất rõ cho em: việc có tiền với có hạnh phúc là 2 thứ khác nhau

4. Muốn có hạnh phúc thì đọc lại bài mới viết nhất

-Có ước mơ, cụ thể ước mơ đó phải đưa em tới cái đẹp và cái cao cả và ước mơ này phải kéo dài cho tới chết. Nên nhớ là cái đẹp và cái cao cả ở đây không có nghĩa là em phải làm anh hùng-cái này anh đã nói là không khuyên. Nó có thể là: em học để đủ bản lĩnh bảo vệ gia đình mình, có tiền thì xây biệt thự cho ba mẹ ở, dẫn họ đi du lịch... còn hàng đống ước mơ như thế

-Thực hiện hành động biến ước mơ thành hiện thực

-Thích thú trong khi làm hành động đó

Cho nên nếu em có nghỉ học thì em hãy có suy nghĩ này: phải thích thú với quyết định đó vì lúc này cuộc đời em đã bước sang trang mới thay vì là lo sợ không biết sau này ra sao

Cứ học theo những gì anh chỉ

Chỉ cần làm được bao nhiêu đó là ổn

Khi trụ qua được những thay đổi đó trong 1-2 năm thì anh cam đoan với em rằng:em sẽ tự tin và ham sống đến tột độ, hoàn toàn khác với những người khác: lo sợ, nhút nhát... bởi vì số phận của họ do những thứ khác quyết định chứ không phải họ

king-of-king wrote:
Ngồi viết những dòng này là em đã suy nghĩ rất nhiều. Anh Mon em rất tin tưởng con đường mà anh hướng cho tụi em.. đọc bài viết mỗi ngày em một lớn thêm về cách nhìn cuộc sống. Việc học ở trường giờ chẳng còn quan trọng đối với em nữa quan niệm có bằng cấp đại học để xin việc làm chỉ là quan niệm của những con người có tầm nhìn hạn hẹp.

Em muốn dành thời để học những kiến thức quan trọng để đạt được ước mơ của mình. Mỗi ngày đến trường là em phải tự ép buộc mình và em tin nhiều bạn học sinh khác cũng thế... Nhưng em vẫn ngại nói ra với ba mẹ vì sợ buồn và không đông ý . Vì em nghĩ ba mẹ em quan niệm không đi học là coi như hết, là phải đi làm công nhân, chỉ có học mới giàu được...

Nhưng mà em chán sống cuộc sống mà phải làm những điều minh không thích lắm rồi... Em muốn nghỉ học, đây có thể là quyết định hơi điên rồ với mọi người nhưng đó là cái giá phải không anh? Anh có thể cho em thêm niềm tin để nói ba mẹ em điều này không anh? Anh có thể cho em biết sau khi học xong tiếng anh em sẽ làm gì không anh dù ít củng được , để em có thêm niềm tin và không ngần ngại nói với ba mẹ điều em đang nghĩ vì đây có thể là cú sốc đối với ba mẹ em, người đặt nhiều niềm tin và hi vọng vào em.

Cảm Ơn Anh. 


Doremon nói luôn với tất cả các bạn thế này: phần lớn các bạn vẫn chưa thực sự hiểu hết những gì mà Doremon đã viết, và Doremon thừa nhận để hiểu được nó thì không đơn giản

Tuổi thiếu niên sẽ hiểu được bề mặt

Tuổi trung niên sẽ hiểu sâu hơn chút nữa

Và cứ thế cho tới nhóm già

Doremon tạm thời tóm tắt thế này: Thế giới mà chúng ta đang sống bị chi phối bởi rất nhiều qui luật mà các bạn bắt buộc phải tuân theo dù có muốn hay không muốn

Một trong những qui luật mà Doremon đã cung cấp cho các bạn: Nguyên lý về sự phát triển-bài viết về Comfort Zone

Điều này có nghĩa là: Nếu muốn phát triển đi lên thì bắt buộc các bạn phải phá vỡ comfort zone-còn nó là cái gì thì đọc lại.

Muốn phá vỡ comfort zone thì bắt buộc các bạn phải khó chịu-bởi vì các bạn phải làm những thứ mà trước giờ các bạn chưa làm. Cho nên những xung đột về tâm lí, tình cảm... sẽ xảy ra. Và đây là nơi mà câu nói: Cái gì cũng có cái giá của nó được thể hiện rõ ràng nhất. Nếu các bạn trụ được trong giai đoạn này thì các bạn sẽ trưởng thành, sẽ tiến bộ hơn còn không thì các bạn lại quay về với con người cũ xưa của mình

Qui luật về kinh tế học: đọc lại bài giải mã câu đó 10/90

Nhóm giàu nhất thế giới là nhóm Business Owner và Investor: hai nhóm này họ làm ra tiền có cần bằng cấp hay không?

Nếu các bạn là chủ doanh nghiệp thì các bạn chỉ có thuê người khác chứ không có chuyện người khác thuê các bạn thì bằng cấp để làm gì?

Nếu các bạn là Investor thì người ta có đòi hỏi các bạn là phải có bằng cấp mới được đầu tư hay người ta đòi hỏi các bạn phải có tiền mới được đầu tư?

Còn quan niệm phải có bằng cấp mới làm ra tiền là quan niệm của nhóm nghèo-những người đi làm công ăn lương như lực lượng lao động chân tay làm thuê, hay lực lượng tri thức làm thuê: giáo viên, bác sĩ, kĩ sư...

Bài viết hai mặt đối lập: trong bất cứ khó khăn nào cũng đều có cái cơ hội của nó, khó khăn càng lớn thì cơ hội càng cao... nếu như các bạn luyện được năng lực nhìn về phía trái. Cho nên các bạn muốn tiến bộ lên nhanh nhất thì các bạn bắt buộc phải đối diện với khó khăn-cái này thì lại quay về với bài comfort zone

Bài mới viết qua tết: tin cái gì có cái đó-thế mấy ai đã tin rằng mình sẽ thành công hay chưa hay vẫn còn tin rằng mình thất bại? Đã cách xa các thông tin tiêu cực, con người tiêu cực hay chưa hay vẫn còn thói quen cũ

Bài mới viết nhất: Đã tìm được lí do để sống cho mình chưa?

..........................

Khi các bạn hiểu được toàn bộ những gì mà Doremon đã viết thì các bạn sẽ phát hiện ra rằng: Mỗi 1 bài viết là 1 mắc xích trong 1 sợi xích-và đương nhiên các bài tiếp theo cũng tương tự

Khi đã hiểu hết được chúng thì Doremon cam đoan các bạn sẽ không hỏi những câu hỏi mà bản thân các bài viết đã trả lời

Quay về trường hợp của king-of-king... cũng như những người đã hỏi Doremon về chuyện có nên nghỉ học hay không: Doremon trả lời các bạn thế này

-Các bạn vẫn còn quá trẻ con, trẻ con ở chỗ không phải về tuổi tác của các bạn mà là: Các bạn vẫn không dám làm chủ cuộc đời của mình, bằng chứng là các bạn vẫn còn phải hỏi mới dám quyết định, có những thứ vặt vãnh đời thường thì các bạn nên hỏi, còn vấn đề cả cuộc đời của các bạn thì các bạn phải tự quyết định

-Doremon biết vì sao các bạn hỏi: Các bạn sợ rằng khi mình bỏ học mà không biết tương lai ra sao nên cần phải hỏi, cần phải có người hướng dẫn thì các bạn mới dám bỏ-chỉ riêng chỗ này thôi thì các bạn đã thua những người khác rất nhiều-cụ thể những con người sống 1 cuộc đời phi thường

Ngày xưa Bill Gates, Steve jobs... họ nghỉ học thì có ai đảm bảo một tương lai tươi sáng cho họ, thế nhưng họ vẫn dám nghỉ về bây giờ họ là ai thì khỏi phải nói

Ngày xưa Anthony Robbins cũng bỏ học ở lớp 10 hay 11 thì có ai đảm bảo sau này ông ta sẽ thành công, sẽ sống cuộc đời vẻ vang như bây giờ... thế nhưng ông ta vẫn dám bỏ

Riêng Doremon cũng vậy, ngày xưa có ai dẫn dắt, chỉ ra con đường để Doremon dám bỏ 3 trường Đại Học... thế nhưng Doremon vẫn bỏ... để giờ đây ai có thể sống được cuộc đời như Doremon sẽ sống

.........................

Còn hàng loạt các ví dụ như thế, và cái này thì Doremon bây giờ đã giải thích cho các bạn:

-Các bạn có lí do để sống

-Tin rằng mình làm được

-Làm cho tới cùng

................

Thì không sớm thì muộn sẽ có "phép màu" xảy ra để các bạn có thứ các bạn muốn. Và cơ chế vận hành của phép màu Doremon đã cung cấp cho các bạn, để các bạn thúc đẩy quả trình này xảy ra nhanh hơn

Cho nên những ai còn không dám tự quyết định cuộc đời của mình, mà vẫn còn nhờ Doremon tư vấn sau khi đã đọc xong topic thì các bạn phải chấp nhận:

-Khả năng của các bạn chỉ có bao nhiêu đó

-Các bạn là kẻ lười biếng không chịu trả 1 cái giá-cái giá này có thể là sự xung đột với những người xung quanh, những cuộc đấu tranh về tâm lí

-Các bạn nói thì giỏi mà làm thì không có bao nhiêu và hãy nhớ câu này: Lí tưởng mà không được thực thi bởi hành động thì nó được gọi là ảo tưởng

........................

Doremon viết ra dài dòng như thế chỉ để cho các bạn biết sự thật:

-Cuộc đời này các bạn bắt buộc phải lựa chọn: làm người bình thường hay làm người phi thường, làm kẻ yếu hay làm kẻ mạnh, để số phận mình do các thế lực khác chi phối hay do mình làm chủ

-Không ai chăm lo cho các bạn ngoài chính các bạn

.............................

Còn về việc kiếm tiền thì Doremon nói luôn:

-Doremon sẽ hướng dẫn để các bạn trở thành Business Owner và Investor

-Các bạn cần phải có 1 số vốn để làm được điều này, chỉ cần khoảng 5 triệu VND là đủ-bởi vì muốn đầu tư thì không ai ép các bạn phải có tới vài chục hay vài trăm triệu VND, sân chơi nhỏ ban đầu nó là thế. Có nghĩa là các bạn phải học cách đầu tư để 5 triệu VND biến thành 50 triệu VND sau 6 tháng hay 1 năm. Sau đó cứ tiếp tục 50 triệu lại biến thành 500 triệu sau đó lên tới 5 tỉ... cho tới khi nào các bạn cảm thấy không muốn kiếm tiền nữa thì thôi

-Để kiếm ra 5 triệu VND thì có cần bằng cấp hay không? Câu trả lời là không, nó có thể: lấy tiền đi học để dành, mượn gia đình, đi làm thêm...

-Cho nên 4 năm ngồi học Đại Học thì các bạn học cách để đầu tư thì kết quả như sau:

Người bỏ 4 năm đi học thì sau đó đi làm thêm: khoảng 5-20 triệu VND là hết cỡ

Người bỏ 4 năm ra học đầu tư thì: rất có thể trong 4 năm đó các bạn thất bại liên tục nhưng cái mà các bạn học được: tri thức và kinh nghiệm lúc này các bạn có khả năng từ 5 triệu VND biến thành 5 tỉ VND trong 6 tháng

Cho nên các trường hợp như Kiyosaki là như vậy, ông ta mặc dù phá sản liên tục trong vòng 14 năm, nhưng sau đó chỉ cần 3 năm là ông ta có thể kiếm ra vài trăm triệu USD

Donald Trump mới phá sản năm nước thì năm sau đã kiếm ra hơn 1 tỉ USD

Và hàng loạt các trường hợp như thế: cái mà họ có là Tri Thức và Kinh Nghiệm. Cho nên đây là cái mà các bạn bây giờ cũng phải có: Tri Thức và Kinh Nghiệm-có những thứ này rồi thì muốn kiếm ra bao nhiêu tiền mà chả được, còn tri thức ở đây là tri thức giúp họ kiếm ra tiền chứ không phải tri thức học cho biết, còn kinh nghiệm ở đây là kinh nghiệm trường đời chứ không phải kinh nghiệm trường học
phamducphu: Câu trả lời cho em như sau

Nhưng giáo trình dạy idiom, phrasal verbs, collocation có rất nhiều

Sách để học từ vựng cũng có rất nhiều

.........................


Cho nên anh không sử dụng những tài liệu mà em đề cập là có lí do, và đương nhiên không dùng cái này thì sẽ dùng cái khác. Và những giáo trình để học từ vựng, idiom, phrasal verbs, collocation... sẽ có trong phần 2

nhungnhung wrote:

Em có một thắc mắc lâu lắm rồi mà chưa tìm được lời giải đáp, đa phần đều trả lời qua loa cho xong, chưa ai giúp em hiểu cặn kẽ vấn đề cả smilie
Anh làm ơn có thể giải đáp giúp em câu hỏi này được không ạ?????
Chắc ai cũng biết đến bà Phan Thị Bích Hằng có thể nói chuyện được với người âm, có những người đầu thai xong vẫn nhớ quá khứ kiếp trước của mình,.... --> tức là có kiếp trước kiếp sau,nếu vậy thì kiếp trước sướng thì kiếp này khổ,kiếp này có thể làm người nhưng kiếp sau có thể làm trâu ngựa,người nào làm việc ác thì kiếp sau phải hứng chịu hậu quả,làm việc thiện thì kiếp sau sẽ được hưởng sung sướng.... vậy thì mọi thứ phải công bằng hết chứ ạ????tức là có thuyết "nhân quả"?????. Thực sự là em thấy rất mông lung và khó hiểu?????? smilie
Theo như anh nói: " Xã hội là không công bằng", nhưng nếu có kiếp trước kiếp sau thì mọi thứ đều công bằng hết chứ ạ???? (Em thấy khó hiểu và hơi bế tắc, híc híc smilie )
Em cảm ơn anh rất nhiều ạ!!!!!!!!.......... smilie  


Nếu anh giải thích cho em vấn đề này thì em cũng không hiểu được đâu, anh nói đơn giản thế này em có hiểu hay không thì tuỳ: cái thứ mà chúng ta gọi là tâm hồn hay linh hồn nó là một thuộc tính đặc biệt của bộ óc-đó là sự phản ánh thế giới bên ngoài vào bên trong bộ óc một cách năng động và sáng tạo

Cái này anh cũng đã nói: bộ óc của em nạp vào thông tin gì thì thế giới quan của em là như thế-tin cái gì thì có cái đó. Có nghĩa là nếu em cứ xem ba cái xàm xàm về thần thánh, ma quỉ thì thế nào cũng có lúc em thấy các hiện tượng gọi là thần thánh, ma quỉ.

Còn ngược lại anh chỉ nạp vào đầu thông tin liên quan đến khoa học, cho nên anh chỉ thấy những hiện tượng mang tính chất khoa học

Cái khác biệt: anh dùng được qui luật của tự nhiên mà anh gọi nó là khoa học để thay đổi cuộc sống của mình theo hướng có lợi. Còn em thì lại sống trong 1 thế giới hỗn độn của ma quỉ, thần thánh do em tạo ra

Cho nên nếu ai có hỏi, sau khi chết đi mình đi đâu, có kiếp trước, kiếp sau hay không, thì câu trả lời: NHỮNG THỨ ĐÓ LÀ RÁC. Chết thì mọi thứ sẽ chấm hết, chấm hết ở đây là do khi chết đi thì bộ óc của chúng ta sẽ ngừng hoạt động, dẫn tới thuộc tính đặc biệt của nó là tâm hồn hay linh hồn cũng biến mất

Giống như cỗ máy tính các bạn dùng, khi các bạn nạp thông tin vào cho nó hoạt động, thì lúc này các bạn dùng nó để xem phim, nghe nhạc, học tập... nói tóm lại là nó "còn sống". Thế nhưng khi có sự trục trặc ở bên trong, như cơ sở dữ liệu bị hư hay mất... thì nó sẽ hoạt động khác, còn tệ hơn nữa là bị hư ở phần cứng như transitor, các thành phần cấu tạo nên máy tính... thì máy tính này nó sẽ "chết thôi"

Còn chuyện ma quỉ, kiếp sau... thì do người sống tự tạo ra thôi. Nói tóm lại: Con người muốn "vẽ" ra cái gì chả được, còn vì sao họ tô vẽ ra những thứ đó thì cũng có lí do của nó

1. Tôn giáo là thứ hình thành rất sớm trong lịch sử của loài người, lúc mà tri thức khoa học chưa phát triển, cho nên cứ vấn đề nào mà họ không giải thích được thì cứ gán cho đó là thần thánh, là siêu nhân

2. Vấn đề về kinh tế, quyền lực, cụ thể "cha truyền con nối". Bất cứ 1 tổ chức nào cũng có những nhóm người đứng đầu và nhóm người này là nhóm được lợi. Cho nên họ sẽ cố sống, cố chết để gìn giữ những lợi ích mà họ được hưởng-cụ thể là dù đúng hay sai không biết họ vẫn phải duy trì sự tồn tại của chúng- ở đây là các tôn giáo

3. Tương tự cho tôn giáo, bất cứ một tổ chức phi tôn giáo nào cũng như vậy, đúng hay sai họ không quan tâm đâu, cái họ quan tâm là quyền lợi mà họ được hưởng. Cho nên việc cải cách Giáo Dục thì câu hỏi đầu tiên cần phải hỏi: Những con người được hưởng lợi ích từ phương pháp cũ họ có chịu vứt bỏ quyền lợi của họ đi hay không?. Nếu họ chịu bỏ thì vấn đề đơn giản, còn không thì đừng có nói đến chuyện đúng sai, và đương nhiên có ai ngu mà chịu từ bỏ quyền lực và tiền mà chức vụ đó mang lại.

Cho nên Doremon nói thêm với các bạn ở chỗ này:

Những bất công và các căn bệnh trong bất cứ một tổ chức, xã hội nào dù cho nó là Việt Nam hay Mỹ thì cũng không bao giờ giải quyết được bởi tại vì: không phải họ ngu họ không biết mà là họ không chịu từ bỏ quyền lực và lợi ích về kinh tế mà họ được hưởng

Điều này đã kéo dài qua mấy nghìn năm lịch sử và nó lại một lần nữa khẳng định cho Thuyết Tiến Hoá của Charles Darwin: kẻ mạnh là kẻ thẳng. Cho nên muốn tồn tại trong xã hội thì các bạn chỉ có 2 lựa chọn: làm kẻ yếu để phục vụ cho kẻ mạnh hoặc làm kẻ mạnh để kẻ yếu phục vụ cho mình. Và xã hội tốt đẹp nhất mà con người có thể tìm tới được là: phải cân bằng giữa cái mạnh và cái yếu-không để kẻ mạnh nó mạnh quá và kẻ yếu nó yếu quá

Cuộc đời này cũng chỉ bao nhiêu đó cho nên Doremon chọn làm kẻ mạnh, còn các bạn thích chọn làm kẻ nào thì đó là quyền của các bạn

4. Con người cảm thấy bất lực ở thế giới này vì những vấn đề mà họ không giải quyết được như khổ sở, lo sợ... cho nên họ cần một niềm tin để sống đó là thế giới bên kia-nơi mà họ có thể hưởng thụ một cuộc đời sung sướng để bù lại cho sự khổ sở của thế giới này

5. Dùng để "răn dạy hậu thế", để người ta bớt làm việc ác nếu không muốn bị "báo ứng" ở kiếp sau. Và cái này thì Doremon đã nói: mặc dù không có kiếp sau, không có báo ứng, thế nhưng những ai muốn làm việc ác thì nên cân nhắc. Bộ óc sẽ cho các bạn thứ mà các bạn tin, cụ thể thông tin nào trội hơn trong đầu thì các bạn có cái đó

Cho nên những trường hợp như tham nhũng, hối lộ, giết người... nói chung là làm việc trái với lương tâm... thì thế nào cũng nhận hậu quả. Các bạn có thấy biết bao trường hợp làm việc ác và bị nó ám ảnh thế là phát điên, hay tự tử... nói chung là đủ loại. Còn nhẹ hơn là nhồi máu cơ tim, trầm cảm, lo sợ...

Lí do đã phân tích: Khi làm việc ác thì

-Ý thức của người đó: luôn bị ám ảm bởi việc này cho nên đụng đâu cũng sợ bị lộ, bị phát hiện, "có tật giật mình"

-Tiềm thức của người đó: bắt đầu tạo ra các phản xạ do việc lo sợ được lập đi lập lại nhiều lần như: tim đập nhanh hơn, hay mất ngủ

-Vô thức của người đó: giải quyết ám ảnh bằng cách cho họ có thứ họ bị ám ảnh-nỗi sợ hoặc phá huỷ ý thức làm cho họ bị điên

Người đó còn thải ra môi trường các thông điệp liên quan đến nỗi sợ, làm việc ác và lúc này họ kéo về phía mình các sự kiện như sau: cãi vả, tranh chấp, đánh nhau, bị pháp luật trừng trị hoặc có thể bị tai nạn gì đó

Cho nên câu nói: Gieo nhân nào gặt quả đó nó là vậy

Còn những trường hợp như: làm việc ác nhưng không bị báo ứng là do như sau:

-Một hành động được gọi là ác đều do chủ thể tự gán cho nó. Cho nên nếu ai đó đủ bản lĩnh tới mức là làm việc ác mà không cảm thấy chút cảm giác gì thì khỏi lo-đương nhiên những con người này thuộc loại hiếm

-Làm việc ác ở chỗ này nhưng tốt ở chỗ khác, như "cướp của người giàu và chia cho người nghèo"

-Còn có rất nhiều thứ chi phối nữa

Trả lời thế này em thoã mãn chưa

vanthietbk wrote:


1. Trước hết: http://www.youtube.com/watch?v=JspUL3W-Vo4
Cái này là video em làm trong giai đoạn 2 học LTD(đọc nhại lại speaker có nhìn text), cũng khá lâu rồi, rất mong anh Mon xem qua và chỉ ra những cái em cần làm tiếp để có thể nâng cao khả năng phát âm. Trong suốt quá trình Viết em vẫn vừa viết vừa luyện đọc, cảm thấy âm nào chưa ổn thì lại xem lại 3 chương trình học phát âm để sửa.

2.Cách học Effortless (Theo cách hiểu của cá nhân em sau khi đọc các bài viết của anh Mon)
Chỉ cần học phần Power English trong Effortless, thứ tự học như sau:
1. Học hết 30 bài MS trước, mục đích là cung cấp repetition ở thì quá khứ
2. Học hết 20 bài POV, cung cấp một lượng lớn repetition ở thì tuơng lai và hoàn thành.
Tới đây là đã lặp rất nhiều lần các câu căn bản, các từ khó, và do đó trong bước học Main Text tiếp theo sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
3. Học Main Text, sẽ học thuộc hết 30 bài Main Text này. Nếu gặp từ khó vẫn chưa hiểu thì cứ để mặc, càng căm phẫn nó, càng thù dai vì mãi chưa hiểu chúng nó thì mới có cái cớ mà học Vocabulary Text.
4. Học Vocabulary Text.
Cách học mỗi bài trong MS, POV, Main text của Effortless như sau:
1. Mỗi bài nghe tối thiểu một tuần(mỗi ngày tối thiểu 3h)
2. Vừa nghe vừa nhìn text.
3. Đọc lại từng câu trong mỗi bài, lúc này là tuyện phát âm từng câu dài đây.
4. Lặp lại 3 bước trên cho mỗi bài trong MS, POV, Main text rồi chuyển qua bài kế tiếp, cứ vậy cho tới hết.

Em đang có chút băn khoăn là có trả lời các câu hỏi của AJ Hoge khi học MS không hay ta sẽ nghe và nhìn text thôi.
 


1. Em mới học chưa được 1 năm mà phát âm được vậy là quá tốt, cứ tiếp tục xem phim nhiều và luyện phát âm nữa

2. Hãy nhớ là nếu muốn học Effortless của AJ Hope thì phải học cho hết 160 bài của LTD, và phải đảm bảo lúc này em phải hiểu cho được các bài đó mà không được dịch, việc hiểu đúng hay hiểu sai, hiểu ít hay hiểu nhiều thì chưa cần quan tâm. Mà muốn hiểu được nó thì hãy nhớ lấy 1 công đoạn: chép lại các bài đã nghe đi nghe lại, đọc đi đọc lại và lúc này chỗ nào không hiểu thì hãy tra từ điển

3. Sau khi qua được 160 bài của LTD thì quên nó luôn đi không đụng tới nữa và lúc này em đã đạt được thành tựu sau

-Phát âm và đọc được các từ đơn, các câu dài, các bài của LTD

-Có được 1 lượng từ vựng cơ bản

-Hiểu Tiếng Anh như Tiếng Việt mà không cần dịch ở cấp độ cơ bản

-Nghe được Tiếng Anh ở cấp độ cơ bản

4. Sau đó qua Effortless thì cũng lập lại tương tự như LTD, nhưng nó nâng cao hơn 1 vài chỗ

-Ráng đọc các bài hay hơn nữa giống như AJ Hope vì AJ Hope ông ta đọc rất diễn cảm

-Đọc lại được y chang các bài dài từ 4-9 trang

-Làm quen với các từ mới khó và câu khó

-Em không cần học thuộc bài Main Text đâu

-Tiếp tục xem lại phim Friends

-Em không cần trả lời các câu hỏi của AJ Hope vì cách học của anh nó khác hơn 1 chút

-Chỉ học Power English trong Effortless

5. Sau khi học hết Power English thì lúc này mới chuyển qua đọc sách thiếu nhi, và khi nào các bạn tới giai đoạn đọc sách thiếu nhi thì nhớ hỏi, Doremon sẽ viết cụ thể hơn về phương pháp đọc sách

huynguyen023 wrote:


-Khi địa vị cao thì trách nhiệm cũng sẽ cao, ở đây em muốn nói đến những tỉ phú, những người giàu như: Donald Trump, Kiyosaki,.. rõ ràng họ rất giàu nhưng tên tuổi của họ cũng rất lớn và do đó trách nhiệm của họ tới công việc càng cao, và em thấy họ cũng đánh mất sự tự do, vì rõ ràng rằng khi càng giàu thì càng bị xã hội soi mói, và càng bị ràng buộc chặt chẽ hơn tới trách nhiệm, như vậy, họ cũng sẽ phải tìm cách thích nghi được môi trường,với những việc như thế này luôn phải k anh?

-Em thấy khả năng hùng biện của bạn ấy rất tốt, liệu anh có nghĩ đây là một thứ cần thiết?Riêng em thì hiện tại, em nghĩ để bước vào thế giới người giàu thì nó là rất cần thiết, đọc bài của anh em chắc chắn khả năng hùng biện của anh cũng tuyệt vời smilie
 


Những triệu phú hay tỉ phú cũng có nhiều loại em, có những người họ rất giàu nhưng không ai biết vì họ bỏ tiền đầu tư để người khác làm giùm họ-cho nên họ ít trách nhiệm hoặc hầu như không cần quan tâm. Trái ngược lại có những người có trách nhiệm rất nặng, lấy ví dụ như Donald Trump-ông ta là người đứng đầu của hơn 100 công ty và ông ta phải có trách nhiệm lãnh đạo nó, còn những người bỏ tiền đầu tư chung với Donald Trump thì họ ít ra mặt

Cho nên em phải xác định cho được là mình có muốn gánh trách nhiệm hay không? Và một khi đã gánh thì đương nhiên địa vị em sẽ khác...

Tóm lại nó như thế này:

Địa vị cao thì trách nhiệm cũng cao

Trách nhiệm cao thì áp lực công việc phải lớn

.... và em sẽ phải mất đi phần nào tự do hoặc mất tất cả tự do nhưng bù lại là em có quyền lực

Những con người như Donald Trump, Kiyosaki thì họ đã làm quen với điều này từ rất bé, bởi vì mục đích của họ: kiếm tiền

Còn mục đích của em là gì?

Như Kiyosaki ông ta tâm sự ông ta không phải là người hạnh phúc từ bé, cho nên mục đích duy nhất của ông ta là kiếm tiền, đây được xem như là sở thích và động lực sống của ông ta

Còn Donald Trump thì ông ta nói công việc là hạnh phúc của ông ta, cho nên ông ta thích trách nhiệm. Đương nhiên bù lại vì địa vị như thế mà cuộc sống gia đình của ông ta không hạnh phúc, cả cuộc đời của ông ta đầy rẫy các cuộc xung đột, tranh chấp, kiện tụng

Nếu em muốn có địa vị lớn thì em phải chấp nhận các hậu quả đến sau: gây gỗ, tranh cãi, đấu đá, kiện tụng.

Trái ngược lại có 2 triệu phú này

Timothy Ferris: cách đây mấy năm thì Timothy Ferris đã kiếm ra 1000 USD/ngày-cho nên ông ta không thiếu tiền, thế nhưng ông ta vẫn chán đời, cho nên ông ta cần thay đổi và giờ này thì có lẽ ông ta làm những thứ sau: tập kungfu, nấu ăn, trượt tuyết

Felix Dennis: là triệu phú nhưng đến gần già ông ta mới nhận ra cả quãng đời tuổi trẻ kiếm tiền của ông ta thật phí phạm, vì nó không mang lại hạnh phúc cho ông ta, cho nên giờ đây Felix Dennis làm thứ sau: làm thơ, trồng cây, ngủ với người đẹp

Mục đích của anh: hạnh phúc và tiền là 1 trong các công cụ để anh tiến tới cái hạnh phúc, nhưng thứ hạnh phúc anh tìm kiếm thì nó gắn liền với tự do. Cho nên cái gì khiến anh mất tự do thì anh từ chối

Nếu em có được khả năng hùng biện thì quá tuyệt vời

king-of-king wrote:
Anh Mon ơi em thấy bạn này có tầm nhìn về việc học tập giống như anh đang hướng cho tui em nè, cậu ấy nhiều ý kiến em thấy đúng quá. Không biết bộ giáo dục và các phụ huynh nhìn nhận điều này hay không.
link:
http://www.youtube.com/watch?v=XjUSOYcIQjM
 


Anh mới xem xong clip mà em giới thiệu, nhưng việc em nói bạn đó "có tầm nhìn về việc học tập giống như anh đang hướng cho tui em nè" là không đúng đâu

Theo nhận xét của anh, bạn này:

-Có tầm nhìn rộng

-Hiểu biết nhiều

-Có khả năng hùng biện xuất sắc

-Có can đảm

Nói tóm lại: bạn ấy hơn anh rất nhiều chỗ, nhưng rất tiếc đối với anh những chỗ hơn đó chẳng đem lại lợi ích gì cho bạn ấy

Anh đã đọc rất nhiều comment liên quan tới clip đó nhưng riêng anh có nhận xét như sau:

-Việc bạn ấy nêu ra rất nhiều điểm sai lầm và thiếu sót của Bộ Giáo Dục và cách dạy học ở Việt Nam-điều này ai cũng biết, nhưng cái bạn ấy còn thiếu: giải quyết các sai lầm đó bằng cách nào?-và đây mới là cái anh muốn nghe

Nhân đây Doremon tâm sự với các bạn vấn đề này: Theo các bạn hành động của bạn thanh niên trên clip là đúng hay sai, nên ủng hộ hay không? Doremon trả lời luôn: đa phần các bạn cho là đúng và ủng hộ. Nhưng Doremon bằng hiểu biết của mình thì khuyên các bạn điều này: đừng nên như thế

Việc bạn thanh niên này hành động như thế sẽ đem lại 3 kết quả sau:

1. Được Bộ Giáo Dục và dư luận thực sự quan tâm-vì bạn này rất có tài, thế nhưng hậu quả là đây: bạn ấy phải nghiêm túc trong việc tìm tòi và phát minh ra cách dạy mới để thay thế cho cách dạy cũ mà bạn ấy phê phán, mà để làm điều này thì hoàn toàn không đơn giản, rất có thể bạn ấy phải dành cả đời để theo đuổi nó và bạn ấy cần phải có một tài năng nghiêng trời lật đất mới làm nổi điều này- Cho nên Doremon gọi nó là tự chuốc vạ vào thân, vì đã đâm lao thì phải theo lao, đã lớn tiếng phê bình và được dư luận quan tâm mà không làm được thì thế nào cũng "ăn gạch", còn muốn làm được thì phải đánh đổi cả cuộc đời mặc dù lúc này có muốn hay không muốn

2. Không ai thèm đếm xỉa, việc bạn ấy lên tiếng cũng giống như sự trả thù xã hội và suốt quãng đời còn lại của bạn ấy phải sống trong thất vọng-vì không thực hiện được điều mình mong muốn. Trường hợp này cũng giống như bao con người đi trước, có ước mơ tốt đẹp nhưng không thực hiện được thì rơi vào bế tắc, tuyệt vọng thôi

3. Trở thành "kẻ phản động"-kẻ phản động ở đây không có nghĩa là bạn ấy làm gì sai mà bởi tại vì bạn ấy dám chống đối đám đông. Các bạn có biết sức mạnh của đám đông nó như thế nào không? Doremon nói luôn: sức mạnh ngu dốt của đám đông nó nguy hiểm lắm-nó có thể dồn những con người có lương tâm và lí trí vào chỗ chết. Như các comment mà Doremon được đọc, cũng không thiếu comment chửi bạn này. Việc họ chửi ở đây không phải là do bạn ấy nói sai, mà là:

-Đụng chạm đến các tầng lớp trên-cụ thể là các tầng lớp được coi là đứng đầu việc Giáo Dục ở Việt Nam. Những kẻ được coi là lão làng, có bằng có cấp, có tên có tuổi... họ có cho phép 1 đứa con nít được gọi là "hỉ mũi chưa sạch" phê phán họ hay không

-Đụng chạm đến vấn đề về kinh tế, vì nếu thay đổi quan điểm giáo dục thì đương nhiên phải đào thải thế hệ cũ-lúc này lực lượng giáo viên cũ họ sống bằng nghề gì?

................................

Dù có rơi vào 1 trong 3 trường hợp này thì các bạn có muốn hay không? Riêng Doremon thì không, hãy nhớ lại 1 câu nói trong topic: khôn cũng chết, dại cũng chết, chỉ có biết thì mới sống hay người khôn ngoan là người biết được vị trí đang đứng của mình là đâu

Riêng Doremon lập ra topic này hoàn toàn khác với những gì mà bạn thanh niên đó muốn làm

-Không bảo các bạn nghỉ học mà chỉ phân tích cho các bạn thấy về tai hại của nó, còn các bạn muốn nghỉ hay đi là quyền của các bạn

-Đưa ra phương pháp mới hiệu hơn phương pháp cũ đang dạy trên trường, một trong số đó là cách học Tiếng Anh

-Phục vụ cộng đồng

.........................

Vì các lí do trên nên xác xuất để Doremon rơi vào 3 trường hợp kể trên là rất ít

1. Doremon làm được những gì mình nói

2. Bạn đọc thực sự quan tâm vì những vấn đề mà Doremon viết ra nó có ảnh hưởng rất lớn đến cuộc đời các bạn

3. Xác xuất để bị đưa vào trường hợp "kẻ phản động" là ít xảy ra mặc dù Doremon cũng đang phê bình cái cũ, vì:

-Không đụng chạm trực tiếp gì đến việc Giáo Dục ở đây

-Cách học tiếng Anh mà Doremon đưa ra thực sự hiệu quả, vì nó được dựa trên các công trình khoa học và có rất nhiều người đã tiến bộ sau khi học theo nó

Cho nên ai đó có muốn comment chửi bậy chửi bạ vào topic này thì các bạn phải thoã mãn các điều kiện sau:

-Dám chống đối với cộng đồng-những người chịu đọc và chịu thay đổi cuộc đời mình nhờ các bài viết của Doremon

-Hơn Doremon 1 cái đầu


Cho nên tóm lại Doremon trên cơ sở giữa con người với nhau, Doremon nói với các bạn thế này: DON'T BE A HERO-ĐỪNG NÊN TRỞ THÀNH ANH HÙNG. Vì cuộc đời của anh hùng phần lớn chẳng mấy tốt đẹp đâu, các bạn đừng nên huỷ hoại tương lai mình vì một giây phút bồng bột, hăng máu muốn thể hiện mình... sau đó lại tự chuộc vạ vào thân

Doremon lập ra topic này, với các lời nói ngông cuồng... cũng chẳng phải mục đích đó, vì thật sự nếu Doremon muốn có tên có tuổi thì các bạn cho rằng Doremon có thể làm được hay không? Thế nhưng câu hỏi nó là ở chỗ này: để làm cái gì? Vì hạnh phúc nó không làm ở chỗ đó, mà ở chỗ này: có tự do để theo đuổi ước mơ của mình.

Các bạn đừng nên vì hiểu biết nông cạn để đánh mất tự do sau đó đánh mất luôn cả hạnh phúc của mình. Vì vấn đề Xã Hội học là ở đây:mỗi một địa vị xã hội thì có vai trò tương ứng với nó-Địa vị các bạn càng cao thì vai trò của các bạn phải càng lớn, tên tuổi các bạn càng lừng lẫy thì trách nhiệm cũng càng tăng, mà một khi đã dính líu tới trách nhiệm thì đừng nghĩ tới chuyện tự do-lúc này các bạn phải làm theo những gì mà địa vị các bạn qui định

Cho nên topic này lập ra với mục đích sau:

-Giúp đỡ cho những ai muốn lắng nghe, muốn học hỏi những tri thức để thay đổi cuộc đời của mình

-Cung cấp cho các bạn một điểm tựa về niềm tin-đó là sau lưng các bạn còn có 1 con người có thể giúp các bạn đến 1 cuộc đời hạnh phúc

-Người viết bài không cần ai phải trả ơn... vì topic được viết ra xuất phát từ việc tự nguyện, để chứng minh cho các bạn thấy rằng: trên đời này còn có rất nhiều người có trái tim, những con người họ có một thứ mà phần đông nhân loại đã đánh mất: tình cảm chân thành

Cho nên Doremon dựa trên hiểu biết của mình vẫn khuyên các bạn điều này: nếu các bạn muốn tìm lại thứ tình cảm khiến cho trái tim các bạn phải bồi hồi, xúc động... thì hãy nhớ lấy học thuyết tiến hoá của Charles Darwin: kẻ thích nghi được với môi trường thì kẻ đó mới tồn tại. Điều này có nghĩa là Doremon chấp nhận các quan điểm sau:

-Xã hội này không có công bằng-động vật bậc thấp phải làm mồi cho động vật bậc cao, thắng làm vua, thua làm giặc. Thế các bạn cứ thích làm anh hùng để đi xây dựng một xã hội công bằng có được hay không? Công bằng ở đâu ra khi các bạn có tiền thì cuộc sống các bạn hoàn toàn khác xa với người không có tiền?

-Đừng nên phí cả cuộc đời mình để đi chữa các căn bệnh mà vốn dĩ nó đã tồn tại mấy nghìn năm: như tiêu cực, bất công...

Lí do:

- Khi các bạn muốn chữa một căn bệnh nào đó của xã hội, nếu thành công thì sau khi chết đi người ta sẽ ban cho các bạn một danh hiệu nào đó, còn cả cuộc đời các bạn phải vất vả đủ thứ. Nhưng sau khi các bạn chết đi rồi thì ai nhớ, và có nhớ thì để làm gì khi các bạn đã chết? Còn lí do vì sao người khác vẫn cứ giáo dục về những thứ này, Doremon có thể trả lời cho các bạn, nhưng vì vài lí do nên thôi

- Khi các bạn thất bại thì các bạn sẽ bị liệt kê vào tội đồ của lịch sử và chết không có chỗ chôn

Cho nên đối với các căn bệnh của xã hội thì hãy để cho người có chức có quyền họ chữa, họ không chữa nổi thì có "lực lượng khác "trị" họ"-vì đây là trách nhiệm của họ

Và quan điểm về cuộc đời của Doremon như sau: cuộc đời này rất ngắn-chúng ta sinh ra là để hưởng thụ chứ không phải để chịu khổ, cụ thể

-Nơi nào thanh bình, tốt đẹp, ít tội phạm thì ta sống, nhường lại những nơi trộm cướp, tội phạm cho bọn côn đồ, thất học nó sống với nhau

-Ai có học thức, hiểu biết, tình cảm chân thành thì ta làm bạn, còn bọn lười biếng, dốt nát... thì để bọn nó chơi với nhau cho có đôi có cặp

-Nơi nào sang trọng, món ăn nào ngon thì ta ăn, nhường những nơi bẩn thỉu, mất vệ sinh cho những kẻ lười biếng, dốt nát, thiếu tiền

-Thú vui giải trí nào giúp ta nâng cao tâm hồn, hạnh phúc thì ta hưởng thụ, nhường những thói quen chửi bậy chửi vạ, thứ giải trí thô tục cho bọn khác...

Đương nhiên muốn làm điều này thì các bạn phải thoả mãn: Các bạn phải tự nâng tầm mình lên để trở thành người giỏi, người giàu, người hạnh phúc, bởi vì: không một ai chăm lo cho các bạn ngoài chính bản thân các bạn

Cho nên Doremon không muốn phí thời gian của mình cho các vấn đề xã hội, vì bọn dốt, lười biếng nếu nó không chịu tự cứu mình bằng cách chăm chỉ, nâng học thức lên.. thì cứ để cho bọn nó chết cho rồi. Vì Doremon không đủ sức để cứu những hạng người đó, tương tự cho các bạn, nếu các bạn không tự cứu mình thì không ai cứu đâu. Còn xã hội công bằng ai cũng như ai chỉ có trong sách vở thôi

Hơn nữa Doremon không muốn tâm hồn mình bị chai sai vì giao du với bọn thất học-khi nhắc tới bọn này thì thật sự rất là đau đầu. Lấy ví dụ như clip của bạn đó nói rất hay, thế nhưng những kẻ "lão làng" vì sự ngu dốt và bảo thủ cho nên vẫn cứ tung chiêu bài "lấy thịt đè người"

Doremon muốn sau này mình lập gia đình, có con cái thì còn có thời gian cũng như tâm hồn trẻ thơ để chơi đồ chơi với nó

-Dự định là xây 1 cái phòng để mua đủ loại búp bê chơi với nó

-Có 1 cái sân để nó tập lái xe đạp

-Có 1 cái vườn cho nó trồng cây

-Chỉ nó học bài

..................

Còn rất nhiều những hoạt động vui vẻ thế này mà con người có thể tận hưởng được, cho nên lí do gì các bạn phải quan tâm đến xã hội, những chuyện đấu đá bên ngoài khiến tâm hồn các bạn chai sạn và sau đó là than oán: đời là bể khổ. Còn nếu ai đó bảo Doremon ích kỉ, thì Doremon trả lời rằng: Doremon thấy được những thứ mà các bạn không thấy được. Còn những ai thích tự mình chuốc vạ vào thân thì các bạn cứ làm

king-of-king wrote:
Anh Mon ơi! Anh có thể viết một bài khinh nghiệm đúc kết của anh về lập trình ngôn ngữ tư duy NLP không anh?
 


Khoảng 10 ngày sau anh sẽ viết

luffy_1504 wrote:


Cho đến khi đọc lại các bài viết của MON, mình nghĩ bạn có thể giúp tìm được câu trả lời, ở những gì bạn đề cập trong các bài viết đó là triết học Hiện sinh vô thần và Đạo Lão - Trang. Mình cũng đã lên mạng tìm các tài liệu nhưng chưa thấy một tài liệu nào tương đối hoàn chỉnh hoặc có hệ thống.

Chắc chắn là bạn rất tâm huyết với phần chia sẽ đó, nên phiền bạn chỉ cho mình nơi có thể tìm những tài liệu đó nhé.. ! àk. Nhân tiện bạn chỉ luôn chổ tìm về cái Phân tâm học nha.
 


Tin buồn cho bạn như sau: Toàn bộ những gì Doremon viết cho các bạn đọc hầu như không được tìm thấy trong bất cứ tài liệu nào

1. Triết học Lão-Trang: Doremon chỉ lấy phần nào còn dùng được và thiết thực. Còn bản thân các môn đệ Lão-Trang không phải như những gì mà các bạn thấy ở Doremon-họ chủ trương là cách xa trần thế, sống ẩn dật... nói tóm lại là mang mùi vị của chán đời.

2. Triết học hiện sinh vô thần: Trường phái triết học hiện sinh thì có đủ loại như của Kierkegaard, Gabriel Marcel, Karl Jaspers, Martin Heideigger, Sartre.... gồm vô thần-không thần thánh và hữu thần-có thần thánh... Cho nên tuỳ vào mỗi một người mà quan niệm của họ hoàn toàn khác nhau... Nhưng điểm chung phần lớn của họ vẫn là chán đời, là đau khổ... mặc dù họ biết rằng muốn thoát khỏi tuyệt vọng là phải sống, phải sáng tạo... nhưng cuối cùng họ lại không biết sống như thế nào và sáng tạo ra cái gì... Cho nên Doremon chỉ lấy ở loại triết học này cái mà Doremon cần

3. Phân tâm học: tương tự Doremon viết cho các bạn đọc là dưới góc nhìn của nhà Triết học chứ không phải là nhà Tâm Lí học. Cho nên dù cho cha đẻ của nó là Sigmund Freud có sống dậy cũng không thể nào viết được những gì mà Doremon đã viết cho các bạn đọc về Phân Tâm học

Lí do: Doremon viết cho các bạn đọc là những thứ tinh hoa mà Doremon rút tỉa từ các môn học đó để giúp các bạn thay đổi và cải thiện cuộc sống-nói tóm lại là ứng dụng được. Còn nguyên thuỷ của nó thì đa phần học là để cho biết, hoặc dành cho các học giả những người thích bàn luận những thứ trên trời

Cho nên các bạn không thể nào hình dung ra được lượng sách mà Doremon đã đọc, sau đó viết ra lại có vài trang để các bạn đọc và thay đổi cuộc sống

Bản thân những người sáng lập, hoặc các môn đệ của các trường phái đó, cuộc đời của họ chẳng mấy ai hạnh phúc. Vì cái này Doremon cũng đã nói: thế giới chúng ta đang sống được chi phối bởi rất nhiều lĩnh vực, thế nhưng vì hiểu biết hạn hẹp-mỗi một người chỉ là chuyên gia trong 1 lĩnh vực, cho nên những nhân vật kể trên đều rơi vào bế tắc

Lấy ví dụ: Như nhà Triết học biết rằng cuộc đời này đáng sống, phải có ước mơ, nhưng nếu các bạn không đủ sức biến ước mơ thành hiện thực thì các bạn cũng bị dồn vào đường cùng.

Đối với nhà Kinh Tế học, hoặc những người thừa mứa tiền bạc thì cái họ thiếu lại là ước mơ, là mục đích sống vì cuộc đời của họ chỉ mỗi tiền với tiền-nói tóm lại hầu hết tâm hồn họ đã bị chai sạn trong quá trình bương chãi kiếm tiền

Còn đối với nhóm nhà văn nhà thơ, nhạc sĩ thì tâm hồn họ rất nhạy cảm, họ tha hồ mơ mộng nhưng cái họ thiếu lại là tiền, như Wolfgang Mozart-thiên tài âm nhạc chết trong nghèo đói và bệnh tật vì lao động vất vả để kiếm tiền, hay Ludwig van Beethoven, Leonardo da Vinci... những bậc kì tài này luôn sống cả cuộc đời của mình trong nghèo đói vì họ có làm được cái gì ra tiền đâu. Khi họ chết đi thì những bản nhạc của họ hay bức tranh họ vẽ ra mới đáng giá, còn lúc họ sống thì có mấy ai thừa nhận

Cho nên Doremon không muốn đi vào vết xe đổ như họ bằng cách là ôm hết toàn bộ những thứ đó vào mình, cụ thể Doremon biết các thứ sau:

-Biết ước mơ

-Biết mơ mộng

-Biết kiếm tiền

-Đủ khả năng biến ước mơ thành hiện thực

..............

Cho nên nếu ai đó có nhờ Doremon giới thiệu tài liệu... thì câu trả lời là không có. Vì những gì mà Doremon viết ra đều là sự phối hợp, rút tỉa... từ rất là nhiều lĩnh vực, để cuối cùng là cung cấp cho các bạn những thứ tri thức thực sự có ích để thay đổi cuộc sống của mình, thay vì là những thứ tri thức mang tính chất hàn lâm như các bạn thấy đầy trên sách
Doremon góp ý với khampha17 như sau

Bạn và hầu hết tất cả mọi người đều không có một mục tiêu để nhắm tới, cho nên Doremon mới viết rất nhiều về vấn đề này, nhưng hầu như hiểu được nó thì không có mấy ai, cho nên vẫn phải tiếp tục viết về nó:

1. Thế giới mà chúng ta đang sống được chi phối bởi rất nhiều qui luật, và cái này thì đã nói: nếu bạn muốn kiếm nhiều tiền thì bạn phải có được cách tư duy của nhà Kinh Tế Học-vì lĩnh vực này là lĩnh vực đi sâu nghiên cứu về sự vận động của tiền tệ, thị trường, hàng hoá. Nếu không có cái này thì bạn kiếm tiền bằng cách nào?

Cho nên việc có tài, thì phải hỏi là: tài năng của bạn thuộc lĩnh vực nào? Có hàng đống tiến sĩ, giáo sư, thậm chí là đoạt giải Nobel... thế nhưng những người này vẫn cặm cụi lo kiếm từng đồng từng xu để lo cơm áo gạo tiền. Trái ngược lại cũng có hàng lố người thừa mứa tiền bạc nhưng họ có bằng cấp đâu, họ có tài năng phi thường đâu...

Cái tiếp theo nữa là về tri thức. Cái này Doremon cũng đã nói

Nhóm nghèo theo quan niệm: Tri thức là sức mạnh-cho nên đụng cái gì cũng học, học đủ mọi loại trên đời nhưng không biết để làm gì, loại tri thức này thường để bàn luận trên giấy, trong các học viện, dùng để nói chuyện trên trời trên mây thì được

Nhóm giàu theo quan niệm: Tri thức là sức mạnh khi và chỉ khi nó giúp chúng ta thay đổi được cuộc sống-cho nên chỉ học cái quan trọng, ứng dụng được trong thực tế

Thế nhưng việc xác định được tri thức nào là quan trọng, tri thức nào không quan trọng... là điều hoàn toàn không đơn giản. Doremon lấy ví dụ cho các bạn thấy: trình độ cấp Giáo sư, đoạt giải Nobel thì đủ biết đến cỡ nào... thế nhưng các bạn thấy rằng những con người có tên có tuổi đó họ có đủ bản lĩnh để trả lời cho câu hỏi: tri thức nào là quan trọng hay không? Doremon cam đoan rằng không

Lí do, các bạn có biết cuộc đời của các Giáo sư, các thiên tài nó thảm tới mức độ nào? Các bạn cho rằng họ có hạnh phúc không? Carl Friedrich Gauss-một trong 3 nhà toán học vĩ đại nhất thế giới (hai người còn lại là Euclid và Newton),cuộc đời của ông ta không hề hạnh phúc. Lev Nikolayevich Tolstoy-tác giả văn học vĩ đại người Nga với tiểu thuyết Chiến Tranh và Hoà Bình, thế nhưng cuộc đời ông ta đau khổ hơn bất cứ một con người nào. Ernest Hemingway-nhà văn hiện thực nỗi tiếng của Mỹ phải tự sát vì không trụ được sự mâu thuẫn về tinh thần... và còn hàng đống thảm kịch xảy ra cho các thiên tài như thế

Cho nên Doremon vẫn nhắc lại, mặc dù Doremon không là gì cả thế nhưng Doremon là một trong những người còn sống trên thế giới này đủ sức cung cấp cho các bạn một con đường để tiến tới một cuộc đời hạnh phúc và hoành tráng. Bởi vì những người khác dù cho họ có tên tuổi đến cỡ nào thì họ vẫn có nhược điểm: tầm nhìn của họ vẫn hạn hẹp, cho nên họ không thấy được những cái mà vốn dĩ con người hạnh phúc cần phải thấy

Doremon nếu khiêm tốn thì cũng không được, nếu "nổ" thì lại phiền phức, cho nên Doremon chỉ nói lên sự thật: tầm nhìn của Doremon hơn họ rất nhiều lần, bởi lượng tri thức mà Doremon có trong mình. Cho nên Doremon luôn biết trước được phần nào các sự kiện sẽ xảy ra nếu như các bạn làm hành động đó, còn ngược lại những người khác khi làm bất cứ một hành động nào thì lúc hậu quả nó đến mới hối hận-lúc này hối hận thì được gì?

2. Vì lí do trên cho nên Doremon vẫn khuyên cho những ai muốn tiến nhanh trong cuộc đời này để có một tài năng giúp mình sống hạnh phúc, thì hãy đọc kĩ lại các bài mà Doremon đã viết, và cố gắng hiểu được nó-và đương nhiên không ai ép các bạn làm điều này

Bây giờ quay về vấn đề tri thức: Doremon lấy ví dụ

Có 2 công ty: A và B

Công ty A: tìm hiểu thị trường xem khách hàng muốn gì sau đó sản xuất ra hàng hoá họ cần mua để bán

Công ty B: sản xuất hàng hoá theo ý mình sau đó tìm khách hàng muốn mua để bán

Các bạn xem thử 2 công ty này ai lời, ai lỗ?

Tương tự cho từng cá nhân: A và B

A: tìm hiểu thị trường xem cái nghề nào là kiếm ra tiền nhanh nhất và học các kĩ xảo, tri thức để làm được cái nghề này

B: đụng đâu học đấy sau đó đi xin việc

A: đây là Doremon và một số nhân vật tên tuổi khác theo phương châm: Tri thức là sức mạnh khi và chỉ khi nó giúp chúng ta thay đổi được cuộc sống

B: đây là các bạn theo phương châm: Tri thức là sức mạnh

Cho nên đầu tiên với câu hỏi: Tri thức nào là quan trọng nhất?

Thì câu trả lời là đây: Các bạn muốn cái gì?. Nói một cách cụ thể ra thì như thế này

-Về vấn đề hạnh phúc: Phải xác định cho được hạnh phúc nó phát sinh từ cái gì? Cái này đã nói rất nhiều lần: Nếu các bạn không có ước mơ và ước mơ này không kéo dài cho tới chết thì các bạn sẽ đau khổ. Cho nên các thiên tài, triệu phú... họ đau khổ là do vậy-họ đã không còn ước mơ, họ có tài, có tiền rồi thì giờ họ muốn cái gì nữa? Cho nên lúc này tri thức nào giúp các bạn có ước mơ và biến ước mơ này thành hiện thực thì tri thức đó là quan trọng nhất, là đáng học nhất.

Tương tự cho trường hợp ngược lại: tri thức nào, giáo lí nào, đảng phái nào, con người nào khiến các bạn mất ước mơ và không giúp cho các bạn biến ước mơ thành hiện thực thì được liệt kê vào loại "rác". Cụ thể là cách giáo dục trên trường, các con người tiêu cực, các quan niệm cúi đầu, cam chịu, đời là bể khổ...

-Về vấn đề kiếm tiền: Phải xác định cho được tiền tệ, hàng hoá.... phát sinh từ đâu? Cụ thể là thị trường cần cái gì? Những cách kiếm tiền nhanh nhất đòi hỏi phải học cái gì? Lúc này: tri thức nào giúp các bạn kiếm tiền nhanh nhất, thoã mãn nhu cầu thị trường tốt nhất... thì tri thức đó là quan trọng nhất, đáng học nhất

Tương tự cho trường hợp ngược lại: tri thức nào, giáo lí nào, đảng phái nào, con người nào giảng dạy các tri thức không liên quan gì đến trị trường, đến các cách kiếm tiền... thì được liệt kê vào loại "rác". Cụ thể là cách giáo dục trên trường-bỏ 4 năm ngồi học Đại học xong mới phát hiện ra tri thức mình học chả ai thèm dùng hoặc không giúp ích gì cho việc kiếm ra lượng tiền mình muốn

.......................................

3. Lúc này phát sinh câu hỏi: Hiện nay có mấy cách kiếm tiền, cách kiếm tiền nào là nhanh nhất? Để trả lời cho câu hỏi này thì Doremon tin cũng không có mấy ai giúp các bạn thoả mãn dù cho đó có là Bill Gates. Lí do: tuỳ vào mỗi một người, mỗi một trị trường, mỗi một đất nước thì câu trả lời sẽ khác nhau. Như Bill Gates ông ta khuyên các bạn xây dựng một Microsoft thứ 2 thì có ai làm nỗi không? Đương nhiên là không

Nhưng Doremon khác họ một chỗ, Doremon có đủ khả năng xây dựng ra cái chung mà ai cũng làm được. Lấy ví dụ như topic này, dù cho các bạn có là ai, có học ngoại ngữ nào, có ở đất nước nào thì chỉ cần các bạn học theo phương pháp mà Doremon đã chỉ thì chắc chắn cái ngày các bạn dùng được Tiếng Anh như Tiếng Việt sẽ đến-vấn đề còn lại là các bạn có chịu học và có học như đúng Doremon đã chỉ hay không

Tương tự cho cách kiếm tiền: Hiện Doremon đang có trong tay các phương pháp kiếm tiền có thể giúp các bạn sống cuộc đời dư thừa tiền bạc nếu như các bạn làm theo, dù cho các bạn có là ai, có bao nhiêu tuổi, có bằng cấp hay không, có ở quốc gia nào...

Để kiếm được tiền như Doremon nói thì các bạn phải học các thứ sau

-Tiếng Anh với lí do: đưa các bạn ra thế giới, nơi mà thị trường cực kì màu mỡ. Trái ngược lại là Tiếng Việt, các bạn làm ăn với ai trong 1 thị trường kinh tế Việt Nam đầy ảm đạm? Cho nên Doremon không hề quan tâm đến bất cứ một thông tin kinh tế nào của Việt Nam, bởi vì cách kiếm tiền của Doremon có đụng chạm gì đến Việt Nam đâu, cho nên theo dõi để làm gì cho mệt óc, thời gian đó để xem phim đi tập thể dục còn bổ ích hơn

Về nguồn thu nhập: tiền kiếm được tính theo đơn vị USD thay vì VND

-Một số tri thức khác: chỉ cần các bạn chịu học thì khoảng 6 tháng hoặc 1 tháng thậm chí là vài ngày cũng đủ kiếm ra tiền bởi vì: các bạn cứ thích tự làm khổ mình bằng cách học đủ mọi loại kiến thức trên đời. Trong khi đó kiến thức thực sự giúp các bạn kiếm ra tiền thì không có bao nhiêu đâu

.................

Cho nên: Nếu ai đó còn ngần ngại phải học nhiều tri thức, phải trở thành cao thủ... mới kiếm được tiền theo cách của Doremon thì các bạn nhầm. Bởi vì Doremon theo chủ nghĩa lí tưởng: cách kiếm tiền nào tốn sức thì nhường cho người khác, cách dễ thì mình làm. Và hãy nhớ lại Nguyên Lý 20/80: Làm ít được nhiều, học ít hiểu nhiều

4. Câu hỏi tiếp theo: Nếu có cách kiếm tiền thế tại sao không giới thiệu ngay từ bây giờ để các bạn có một hướng đi cụ thể? Lí do là đây: Vẫn là tầm nhìn xa trông rộng

Doremon hỏi các bạn câu này: nếu các bạn đột nhiên có 10 tỉ VND trong tay thì các bạn làm gì? Các bạn chi tiêu nó như thế nào, cất giữ nó ở đâu, dùng vào việc gì? Theo số liệu của Kiyosaki thì những con người trúng số ở Châu Âu với giải thưởng lên tới vài triệu USD thì 5 năm sau chỗ ở của họ là gầm cầu

Lí do vì sao? Những người dốt thì khi có nhiều tiền chỉ khiến họ càng dốt. Và hậu quả của nó là họ tự chuốc vạ vào thân. Như những con người kể trên thì sau khi trúng số họ bắt đầu "nổ" như khoe khoang với bạn bè, họ hàng, mua nhà cao, cửa rộng, học cách thể hiện mình là giàu... và cứ thế sau 5 năm đốt hết số tiền trúng số nhưng thói quen "nổ" vẫn còn tồn tại và cuối cùng là bán nhà để sống dưới gầm cầu

Một lần nữa nhắc lại: Các bạn muốn kiếm được nhiều tiền thì phải xem túi tiền các bạn nó rộng bao nhiêu?. Những ai không có đủ bản lĩnh để kiểm soát đồng tiền thì việc có nhiều tiền chỉ khiến các bạn chuốc vạ vào thân.

Ví dụ trước hết: khi các bạn có nhiều tiền thì các bạn giữ nó như thế nào? Các bạn có biết hiện nay có hàng đống bọn sâu bọ đang chờ đợi cơ hội để moi tiền của các bạn nếu như các bạn có tiền. Bọn sâu bọ này gồm những thành phần sau:

-Các bạn nhớ lấy câu này: "Cướp đêm là giặc, cướp ngày là quan"

-"Người thân"

-"Bạn bè"

-Các thói quen tệ hại

...................

Cho nên tầm nhìn nó là ở đây: Nếu các bạn không tự nâng tầm bản lĩnh của mình lên để đủ khả năng kiểm soát 1 lượng tiền lớn thì đừng nên nghĩ tới chuyện kiếm ra nhiều tiền-vì lúc này các bạn chỉ mang vạ vào thân thôi

Cho nên Doremon hiện tại không chỉ các bạn cách kiếm tiền đâu, mà Doremon sẽ cho chỉ các bạn những kỹ xảo, những tính cách, những tri thức... mà cách bạn cần phải có nếu như các bạn thực sự muốn kiếm ra nhiều tiền

Còn việc các bạn có thích học theo Doremon hay không thì đó là quyền của các bạn không ai ép

dragon.QN wrote:
Anh có tài liệu Tâm lý học gì giúp con người dám quên đi và bỏ lại quá khứ giới thiệu cho em đi.Cảm ơn anh!
Em rất mong bài viết về chủ đề NLP của anh.Còn phần 2 anh có thể bật mí khi nào "ra lò" không!Nhưng phải chờ em đi với! 


Theo những gì mà anh được biết thì môn học duy nhất có thể giúp cho con người dám quên đi và bỏ lại quá khứ để sống thì đó là môn NLP. Cái này sẽ viết sau, nhưng anh gợi ý: vấn đề này đã nói rất nhiều lần-Ước mơ.
Nếu em bỏ quá khứ đi thì em sống cho cái gì? Đương nhiên là sống cho tương lai, thế em đã xác định được tương lai em sẽ như thế nào chưa? cụ thể:

-Làm nghề gì?

-Làm ở đâu?

-Bạn bè gồm những ai, họ có đức tính gì?

-Khi nào nghĩ đến chuyện yêu đương, nếu có thì người đó sẽ như thế nào?

-Sau này sống ở đâu?
..................

Nếu em không trả lời được những câu hỏi trên thì đương nhiên em không có mục tiêu để hướng tới, cụ thể là ước mơ. Và nếu em không có mục tiêu hướng tới thì bộ óc của em sẽ như thế nào? Nó sẽ moi toàn bộ lượng thông tin cũ kĩ, những người bạn cũ kĩ, những thói quen cũ kĩ, những đức tính cũ kĩ... cụ thể đó là quá khứ-do vậy lúc này em sẽ mãi sống trong quá khứ

Và anh biết chắc em sẽ không bỏ được quá khứ, vì phần đông nhân loại họ có xác định được tương lai của mình đâu và đa phần "tới đâu hay tới đó". Những ai có tư tưởng tới đâu hay tới đó thì đều là nạn nhân của xã hội

Cho nên vấn đề cần làm bây giờ đó là em phải xác định mình muốn cái gì... và phải vạch ra kế hoạch cụ thể

Lấy ví dụ như anh

Anh cần một số tính cách như kiên quyết, làm tới cùng... cho nên anh đang luyện tập đức tính này và bỏ dần đức tính cũ

Cần một sức khoẻ tốt và cơ thể khoẻ mạnh để rong chơi khắp nơi trên thế giới nên ngày nào cũng tập thể dục

Nếu có bạn thân thì người đó phải có học thức, có ước mơ, luôn lạc quan... còn không thì thà không có bạn

Nếu có người yêu thì người đó phải chung thuỷ, hiền lành, dễ thương, có học thức, luôn vui vẻ... phải tìm cho ra người này còn không thì thà ở một mình

Nếu định cư ở một chỗ thì phải chọn nơi thanh bình, tốt đẹp, ít tội phạm... phải tìm cho ra nơi đó thì thôi

Nếu xây nhà thì phải biệt thự hoặc lâu đài khoảng vài chục tỉ VND còn không thì ở khách sạn cho tới khi kiếm đủ số tiền mình muốn

.................

Rất nhiều thứ như thế, cho nên anh đâu có thời gian để nghĩ về quá khứ, bởi vì anh đang trong quá trình sáng tạo ra tương lai cho mình. Và anh đã có toàn bộ kế hoạch trong tay để biến tất cả những ước mơ đó thành hiện thực, mỗi một ngày trôi qua là anh đang tiến gần tới thứ mình muốn

Cho nên em cũng vậy, nếu không chịu lập kế hoạch cụ thể cho tương lai thì em sẽ mãi sống trong quá khứ, cụ thể là con người hiện tại của em bây giờ. Có điều sau vài năm nữa thì em già hơn thôi, còn con người thì nó cũng như thế, cho nên

-Xác định xem đức tính nào của mình là xấu thì bỏ, cụ thể như: nói bậy, nói bạ, rên rĩ ca thán... bỏ mấy thứ này đi

-Xác định xem đức tính nào là tốt để tập dần, cụ thể như: luôn lạc quan, tích cực, mọi hành động từ lời nói cho tới cách ăn mặc... phải thể hiện đẳng cấp của mình-đẳng cấp của người có học và có tương lai tươi sáng

-Xác định người nào là cần bỏ và cần chấm dứt quan hệ nếu như muốn có tương lại, cụ thể: người dốt, lười biếng, tiêu cực, chửi bậy, chửi bạ... Có câu "nồi nào thì vung nấy" em muốn tương lai mình như thế thì cứ làm bạn với họ

-Xác định người nào là cần kết thân, cụ thể: chăm chỉ, có ăn có học, có ước mơ...

-Xác định mình cần phải có tài năng nào để xây dựng tương lại, trước hết là Tiếng Anh...

-Xác định mình sẽ làm nghề nào, nếu em theo hết topic thì anh sẽ chỉ cho em những cách kiếm tiền rất nhanh

-Xác định nơi mình muốn sống trong tương lai

-Xác định các thú vui mà mình sẽ chơi khi mình kiếm ra nhiều tiền

............................

Sau khi xác định được chúng thì bắt đầu thực hiện để biến chúng thành hiện thực, lúc này em đã bỏ được quá khứ lại phía sau. Để làm điều này trở nên dễ dàng thì cần có các công cụ-cái này sẽ viết sau, nhưng tạm thời em phải làm những cái ở trên đã

Phần 2 của topic này sẽ được viết vào đầu năm 2014

dragon.QN wrote:

1.Em nhiễm ngữ pháp và tiếng Việt quá nặng rồi anh ơi.Như y anh nói thứ gì cũng biết,từ vựng em thuộc,nhưng không phát âm được,làm bài thi ở Đại học thì 8,9 là thường nhưng gặp người nước ngoài thì đứng như phật.Anh đừng hiểu lầm em về chuyện đề cao điểm số nha,em chỉ lấy một thướt đo thôi)Em học LTD mà vẫn tưởng tượng ra cái khung ngữ pháp.Không bỏ được anh ơi!Em cố gắng nghe ngày,nghe đêm;nhưng khi nghe em vẫn nghĩ tới Tiếng Việt.Em không biết lý do gì em lại như vậy.Mong anh "cứu" em với.

2.Trong quá trình học LTD em không có điều kiện để xem phim Sub English như anh nói.Như thế có ảnh hưởng lớn gì tới việc học LTD không anh?

3.Em học thuộc được Part 1 trong LTD rồi.Khả năng nhớ của em không tồi,nếu tĩnh tâm(Vào lúc sáng sớm hoặc khuya) em có thể đọc lại tất cả.Nhưng sáng ra lại chả nói được,cứ ấp a ấp úng.

4.Đọc bài anh viết em cảm nhận đươc anh là cao thủ về tâm lý học.Anh Mon nè!Em học TA chăm lắm vì em ý thức được tầm quan trọng của tiếng anh từ hồi còn học cấp 2.Còn một vấn đề,xét trên một số lĩnh vực khác,em biết mình hơn bạn bè,nhưng sao em vẫn thấy không tự tin gì cả.Nhiều khi em lại thấy mình tầm thường,nhỏ bé trong thế giới này quá.Cái cảm giác tự hạ thập mình cứ đeo bám em mãi,khiến em chẳng dám làm việc mình thích.Em khổ tâm với chứng bệnh này quá anh ơi!
Mong anh có thể giúp em vượt qua những khó khăn này! 


Câu hỏi của em giải quyết như sau:

1. Vấn đề em gặp thì đó cũng là vấn đề của rất nhiều học trò của AJ Hoge, và ngay chính bản thân ông ta. AJ Hoge có kể rằng khi ông ta còn học theo phương pháp trên trường, thì ông ta cũng bỏ thời gian để học tiếng Tây Ban Nha, nhưng sau hơn 1 năm học lại không thu được gì. Sau đó ông ta lập ra Effortless English, và dùng cách này để học lại tiếng Tây Ban Nha, nhưng ông ta vẫn không thể quên được ngữ pháp và việc dịch-cho nên căn bệnh của em là phổ biến

Việc trị nó như sau:

-Không đụng chạm đến ngữ pháp nữa-và cứ học theo phương pháp của anh, còn cái khung ngữ pháp nó cứ hiện ra thì kệ nó, lâu dần thì đâu cũng vào đấy thôi

-Không đụng đến từ điển nữa chỗ nào không hiểu thì kệ nó, còn thói quen dịch thì cứ kệ nó, lâu dần nó sẽ mất thôi

-Xem phim có sub liên tục mục tiêu là để cho bộ óc của em không có thời gian nghĩ đến ngữ pháp và việc dịch nữa

2. Cái này như đã nói, và em cần phải có 1 chương trình đặc biệt để trị cách học cũ. Cái này như sau

-Học lại 3 cái phát âm

-Tăng cường xem phim có sub, hạn chế học cái LTD lại để dành thời gian xem phim. Vì em bây giờ cần phải trị thói quen dịch và ngữ pháp

-Sau khi học xong 3 cái phát âm và xem phim được một thời gian, lúc này quay lại tăng cường học LTD và cứ thế

3. Em và những ai đã học thuộc được LTD thì không cần phải cố gắng theo kiểu nhớ không được quên. Có nghĩa là nếu em học xong được 30 bài đầu và đọc thuộc lòng được nó, sau đó quên luôn đi không cần phải nhớ lại nữa. Bởi vì đây chỉ mới là phần 1, còn những bài đã học thuộc lòng tuy em bỏ luôn nhưng nó vẫn cứ nằm trong bộ óc thôi. Và tất cả những thứ đó sẽ cung cấp cho em cái nền để học qua phần 2

Cái này vẫn nhắc lại: phần 1 chỉ cung cấp cho các bạn cái khung cơ bản thôi, nhiệm vụ còn lại là của phần 2

4. Việc em không tự tin, nhút nhát, lo sợ... Căn bệnh này ai cũng có chứ không phải riêng em,có điều họ có nói ra không mà thôi. Dù cho đó có là triệu phú, thiên tài, tổng thống, thủ tướng... bởi vì bất kì ai cũng có nỗi lo của mình, thế nhưng Anthony Robbins thì không có đâu và anh cũng vậy, bởi vì căn bệnh này nó có nguyên nhân và đương nhiên sẽ có cách trị.

Một số nguyên nhân như sau:

-Em không có tài năng thực thụ cho nên em không tự tin vào bản thân mình

-Dù cho em có tài, thế nhưng em không biết mình sống để làm gì, thì em sẽ không có phương hướng, cụ thể là không có điểm tựa về mặt tinh thần

-Có ước mơ, có hoài bão nhưng không đủ khả năng để biến ước mơ thành hiện thực

-Một số tác động về mặt tâm lí ở bên ngoài

.... nói tóm lại: Địch thủ duy nhất của đời người chính là bản thân mình

Chỉ cần em "trị" được các nỗi sợ trong lòng thì thực sự cuộc sống của em mới bắt đầu

Một số phương pháp trị:

-Dám sống và dám chịu trách nhiệm cho đời mình, làm được điều này thì em đã đặt được viên gạch đầu tiên: cuộc đời em thế nào là do em gây ra. Nếu không làm được đồng nghĩa với việc cuộc đời của em là do các thế lực khác quyết định như: người thân, môi trường... lúc này thì em "trị" chúng thế nào. Có nghĩa là em vui buồn, hờn, giận... đều do bên ngoài gây ra dù em có muốn hay không muốn, người ta bảo em vui thì em phải vui, bảo em buồn thì em phải buồn...

Như anh, anh vui hay buồn hay cái gì đi nữa cũng là do anh. Thấy mình chán đời, không có tự tin vì chơi với người bạn này thì ngay lập tức chấm dứt với người đó. Tóm lại là anh có thể kiểm soát toàn bộ mọi cảm xúc bên trong cơ thể mình...

-Kiểm soát thông tin đầu vào: cái này anh đã nói. Em cần phải tránh xa các thứ sau: thông tin tiêu cực, con người tiêu cực...

-Dùng kĩ thuật của môn NLP để trị-cái này anh sẽ viết trong bài sắp tới

-Dùng các kĩ thuật ám ảnh cho bộ óc để trị. Lấy ví dụ, nếu em luôn bị ám ảnh bởi thành công, bởi ước mơ... thì nỗi sợ, thiếu tự tin làm gì có chỗ để tồn tại. Tương tự, hiện giờ em thiếu tự tin, lo sợ, nhút nhát là do em bị chúng ám ảnh. Cái này sẽ có bài viết sau

walkman89: luyện viết là ở phần 2

CÁC BẠN LUYỆN PHÁT ÂM THEO PHƯƠNG PHÁP SAU:

1. Quên toàn bộ những gì đã học từ trước tới nay: cụ thể đâu là trọng âm, nguyên âm, âm nuốt... bởi vì những thứ này những người bản xứ bình thường họ cũng không biết đâu. Vậy các bạn biết để làm gì? Tương tự cho Tiếng Việt, việc đọc một từ, một câu nào đó là do các bạn nghe nhiều nó quen, và tuỳ vào vùng miền-Bắc-Trung-Nam mà mỗi một từ, một câu có thể có cách đọc khác nhau.

Các bạn đều là người Việt thế nhưng có mấy ai đủ khả năng để chỉ cho người nước ngoài về cách đọc các từ Tiếng Việt, cũng như đâu là chủ ngữ, vị ngữ, cách ráp từ thành câu... Hay là các bạn chỉ biết một điều rằng: hồi giờ tôi đọc, tôi viết, tôi nói vậy nó thành thói quen rồi. Tương tự cho Tiếng Anh

Việc học Tiếng Anh trở nên khó khăn bởi vì hồi giờ các bạn thích tạo ra khó khăn-bằng cách học sai phương pháp

2. Và lộ trình để các bạn học phát âm theo phương pháp của topic này như sau:

Luyện 3 cái phát âm như đã nói, trong đó:

-American spoken english và pronunciation workshop cung cấp cho các bạn hình ảnh của người bản xứ, cách họ uốn lưỡi, cách đọc có âm gió...

-Mastering the American Accent không có hình ảnh, nhưng thông qua việc học 2 cái phát âm trên thì các bạn cũng đã biết để đọc các âm như teeth... thì phải uốn lưỡi như thế nào. Cái Mastering the American Accent giúp cho các bạn đọc toàn bộ các âm cơ bản trong Tiếng Anh, các từ kép-2 từ, các câu cơ bản từ 3,4,5... từ

Và như đã nói: các bạn không cần biết đâu là trọng âm, đâu là nguyên âm, âm nuốt-nhớ mấy thứ này mệt óc, mà chỉ cần làm thứ sau: người bản xứ họ đọc sao thì các bạn đọc y như vậy. Cụ thể
chỗ nào họ nhấn giọng, chỗ nào không, câu nào họ lên giọng, câu nào không... Tất cả những cái này thì 3 cái phát âm có trình bày rất rõ ràng, cho nên các trường hợp như: Người Việt đọc Tiếng Anh hay bằng phẳng, không nhấn âm, không lên giọng... đây là hậu quả của phương pháp cũ

Tiếp theo là việc đọc lại mấy bài đã nghe đi nghe lại của Listening_Practice_Through_Dictation thì cũng tương tự: Phải đọc y như người bản xứ đã đọc-chỗ nào họ kéo dài từ, chỗ nào họ đọc chậm... Nói tóm lại là các bạn phải đọc lại cho được những bài đó như người bản xứ đọc

Tương tự cho các bài của AJ.Hope, phải đọc giọng diễn cảm, có cảm xúc cho giống ông ta...

Cách học phát âm Doremon trình bày luôn: Nghe họ đọc 1 từ nào xong thì nhấn Pause và đọc lại y chang từ đó. Đối với các bài dài: Nghe họ đọc 1 câu nào xong thì nhấn Pause và đọc lại y chang câu đó. Cứ thế cho hết bài chứ không phải là các bạn nghe họ đọc xong cả bài dài rồi mới đọc lại giống họ

3. Việc phát âm Tiếng Anh có những rắc rối sau:

-Topic này là học Tiếng Mỹ-mặc dù cũng gọi nó là Tiếng Anh cụ thể ở đây là Tiếng Anh của người Mỹ, bởi vì Mỹ trước kia là thuộc địa của Anh. Cho nên có những từ mà người Mỹ với người Anh đọc không giống nhau. Như Doremon đã lấy ví dụ: từ can và can't thì người Anh đọc chúng ta còn phân biệt được, còn người Mỹ thì đọc như nhau, trừ khi họ cố tình đọc khác để ta phân biệt

-Nước Mỹ cũng như Việt Nam có nhiều vùng miền cho nên cũng cùng 1 từ thế nhưng có thể đọc khác nhau bởi 2 người-đây là việc bình thường, thế nên các bạn phải học nhiều, nghe nhiều, tiếp xúc nhiều mới phân biệt được

- Có những từ có nhiều cách đọc cho nên ai thích sao thì đọc vậy, còn các giáo trình chỉ cung cấp cho các bạn cách đọc thông dụng nhất. Cho nên đừng ngạc nhiên khi thấy trong giáo trình họ dạy đọc thế này, thế nhưng ngoài đời hoặc xem phim họ lại nói thế khác

-Có rất nhiều từ trong Tiếng Anh cũng như Tiếng Mỹ khi đọc nó 1 mình thì ta có thể phân biệt được, thế nhưng khi đứng trong câu thì họ lại đọc nó như nhau-vì đọc nhanh nên bỏ mất âm đuôi. Những trường hợp như thế này thì các bạn phải phân biệt chúng bằng cảm xúc người nói, bằng nghĩa của từ, bằng từ đi kèm với nó. Ví dụ như Tiếng Việt, chỉ cần biết chủ đề của buổi nói chuyện thì chỉ cần các bạn nghe người khác nói vài từ thì các bạn cũng có thể đoán được từ tiếp theo nó là từ gì. Và Tiếng Anh cũng như vậy

Vd: I am a knight

Từ knight-hiệp sĩ và từ night-đêm tối đọc là như nhau, thế nhưng khi các bạn nghe họ đọc câu trên thì các bạn cũng đủ biết từ được nói đến là từ nào bởi vì: Tôi là một hiệp sĩ thì nó có nghĩa, còn câu Tôi là ban đêm-câu này vô nghĩa

Do vậy để nghe đúng và hiểu được những trường hợp của các từ đọc giống nhau và khác nghĩa thì trình độ các bạn phải cao mới làm được. Cho nên không có vấn đề gì nếu như các bạn nghe nhầm, hiểu nhầm-đây là chuyện bình thường

4. Các bạn không thể nào đọc giống như người bản xứ trong giai đoạn đầu-vì nó cần thời gian. Chỉ cần các bạn nghe nhiều và luyện phát âm như Doremon đã nói thì cái ngày đó nó cũng đến, bởi vì nhờ việc nghe nhiều mà bộ óc của các bạn nó sẽ quen dần với các tần số âm thanh của Tiếng Anh, sau đó nó sẽ tự điều chỉnh ở giọng nói. Như nếu ai đó có sống ở miền Bắc và khi vào Nam, chỉ cần các bạn ngày nào cũng nói chuyện với người miền Nam thì lâu dần giọng nói các bạn sẽ được "điều chỉnh" cho giống miền Nam, mặc dù các bạn là ở miền Bắc, sống ở đây vài năm và khi về quê các bạn sẽ phát hiện ra mình nói không giống như miền Bắc nữa

Cho nên các bạn không có gì phải nản lòng nếu như các bạn phát âm hoặc đọc không giống như người bản xứ, chỉ cần ngày nào cũng luyện nói và nghe thì khoảng 1 năm 6 tháng các bạn nói sẽ khá giống và muốn giống nữa thì lại cần thời gian. Bởi vậy đừng đòi hỏi sự hoàn hảo khi các bạn mới chỉ là người nhập môn, cứ dùng nhiều thì đến lúc nào đó các bạn nói giống như người bản xứ khi nào không hay

casper2004: bộ này có đầy đủ. Ai còn Mastering the American Accent thì upload lên giùm cho casper2004. Doremon ngồi up nảy giờ mà mạng cùi quá cứ lên 65 % thì lại rớt
meoconthaman and huynguyen023: "hai đứa này" vẫn không học đúng theo cách mà Doremon đã chỉ

All: Mặc dù Doremon luôn nói: các bạn thích học theo cách nào là quyền tự do của các bạn, nhưng đây chỉ là câu nói lịch sự thôi. Bởi vì trong topic này đã có câu: Chỉ có topic này mới đủ sức đưa các bạn đến thành công trong Tiếng Anh bởi vì nó được thiết kế dựa trên các cơ sở khoa học

Cho nên dù các bạn có học theo ai hay AJ.Hope đi nữa thì xác xuất để các bạn thành công là rất thấp. Mặc dù topic này được thiết kế dựa trên phương pháp của AJ.Hope, thế nhưng nó còn hoàn thiện hơn vì các điểm sau đây

1. A.J Hope chỉ là giáo viên dạy Tiếng Anh, cho nên các kiến thức khác ông ta hoàn toàn không biết

2. A.J Hope là người Mỹ cho nên ông ta không thể nào biết được các khó khăn của người khác khi học Tiếng Anh, cụ thể là người Việt

3. A.J Hope cũng đã nói: phương pháp của ông ta chỉ cung cấp cho các bạn cái khung cơ bản, có nghĩa là học theo A.J Hope thì các bạn cũng chỉ lên đến 1 trình độ nào đó là hết. Và hiện nay theo Doremon được biết thì A.J Hope vẫn đang dạy riêng cho những ai đã hoàn thành xong chương trình của ông ta và muốn học lên cao, ông ta cũng đang cố gắng nghiên cứu để hoàn thiện thêm phương pháp

Cho nên vì lịch sự nên Doremon nói thế này: các bạn thích học theo ai hay học theo cách của mình là quyền của các bạn

Vì lợi ích của các bạn và những ai muốn đi cùng đường với Doremon: các bạn muốn phí thời gian của mình thì cứ học theo cách khác

Và từ suốt topic tới giờ, theo các comment mà Doremon được đọc thì Doremon chỉ thấy có bạn thanh_ là học theo đúng Doremon đã chỉ

Ví dụ về phần phát âm, Doremon đã xếp cho các bạn theo thứ tự, trong đó có Mastering the American Accent. Cái phát âm này giúp các bạn học phát âm các từ đơn, các từ có âm gió, chỗ nào lên xuống giọng, đọc các câu có từ 2,3 cho đến 4 từ

Nếu các bạn không học xong cái này thì các bạn đòi phát âm theo kiểu nào? Còn cái LTD thì Doremon đã nói, trong thời gian luyện 3 cái phát âm thì các bạn cứ nghe đi nghe lại LTD. Sau khi học xong 3 cái phát âm thì lúc này các bạn đã đọc được các từ kép: 2 từ, các câu cơ bản gồm 3,4 từ. Lúc đó mới nói chuyện đọc lại mấy bài đã nghe đi nghe lại của LTD

Như vậy cho tới giờ, mặc dù các bạn đã đọc hết toàn bộ bài viết của Doremon, nhưng học theo đúng Doremon đã chỉ thì không có mấy người. Cho nên các bạn tiến bộ chậm là vậy

Còn những ai học theo phương pháp khác hay theo đúng A.J Hope đã chỉ thì Doremon cam đoan thế này

1. Các bạn học là để chữa cháy

2. Mục tiêu các bạn rất thấp, chỉ muốn lên đến trình độ nào đó thôi, và trình độ này thì cũng chỉ múa rìu qua mắt thợ, và các bạn học chủ yếu để chơi là chính, còn để dùng giúp các bạn thay đổi cuộc sống thì không có bao nhiêu

Còn muốn lên đến trình độ như người bản xứ thì vẫn là câu này: CÁC BẠN PHẢI CÓ MỘT NỀN TẢNG CƠ BẢN VỮNG CHẮC

Cái nền tảng này nó như sau:

1. Phải đọc cho được các bài văn lưu loát như người bản xứ để chuẩn bị cho việc nói Tiếng Anh như Tiếng Việt. Muốn đọc được cái bài lưu loát thì phải đọc được các từ đơn, các từ kép, các câu căn bản gồm 3, 4 hay 5 từ... Nhưng thứ căn bản chưa đọc được thì lấy đâu ra để đọc những câu phức tạp và có nhiều từ?

Và để đọc được thì nó cần phải có thời gian, có nghĩa là cứ học theo Doremon đã chỉ thì theo thời gian 4 kỹ xảo nghe-nói-đọc-viết nó sẽ bổ sung lẫn nhau. Có nghĩa là nhờ nghe nhiều thì việc đọc của các bạn sẽ tiến bộ lên, nhờ đọc nhiều mà việc nghe sẽ dễ dàng hơn...

2. Phải thấm được cảm xúc của cái từ-để làm được điều này thì nó cần rất nhiều thời gian. Các bạn có biết có những người đã sống ở Mỹ nhưng họ vẫn không làm nỗi điều này, cụ thể các bạn phải cảm nhận cho được những từ thể hiện cảm xúc trong Tiếng Anh như e thẹn, xấu hổ, ghét...

Các bạn phải lên đến đỉnh điểm như Tiếng Việt, có những người Mỹ họ nói những câu mà Doremon biết ngay trong đầu họ có suy nghĩ gì-bởi vì ngôn từ nó là cái thể hiện tâm trạng, thái độ, tích cách của con người... Để làm điều này thì các bạn phải nghe nhiều và xem phim, bởi vì thông qua phim thì các bạn thấy được từng sắc thái cảm xúc của nhân vật khi họ nói và phải hiểu Tiếng Anh bằng chính Tiếng Anh

3. Để dùng được Tiếng Anh như Tiếng Việt có nghĩa là không dịch mà vẫn hiểu thì nó đòi hỏi:

-Các bạn phải nghe đi, nghe lại rất nhiều lần

-Các bạn phải đọc đi đọc lại cái bài đó cho giống người bản xứ

-Các bạn phải có cảm giác của cái từ lẫn cái nghĩa

.........................

Để làm được những điều như Doremon đã nói thì nó đòi hỏi thời gian, nhưng đây là cái giá của nó: THÀNH QUẢ MÀ CÁC BẠN THU ĐƯỢC HOÀN TOÀN XỨNG ĐÁNG VỚI CÔNG SỨC MÀ CÁC BẠN BỎ RA

Xứng đáng ở chỗ nào: cái này đã nói rất nhiều lần trong bài viết. Và Doremon nói thêm: hiện đang có những cái nghề không cần bằng cấp, chỉ cần 1 số vốn nhỏ và kinh nghiệm thì các bạn có thể kiếm ra 100000USD/tháng=2tỉ VND/tháng-Cái nghề này chỉ có biết Tiếng Anh lên tới cấp độ mà Doremon đòi hỏi thì may ra mới làm được. Nhưng các bạn thấy cái giá có xứng đáng không, hiện nay có ai ở Việt Nam kiếm ra 2tỉ VND/tháng

Cái nghề này Doremon hiện nay chưa làm được, nhưng không có nghĩa rằng khoảng 1 năm 6 tháng nữa là Doremon làm không được. Bởi vì chỉ cần bỏ thời gian học thêm chút tri thức thì có gì mà không làm được. Nhưng muốn học thêm cái gì đó để nâng cao thì: PHẢI CÓ MỘT NỀN TẢNG CƠ BẢN

Cho nên khoảng qua năm sau Doremon sẽ chỉ dần cách kiếm tiền cho các bạn, và lúc này Doremon cam đoan nhiều người sẽ hối hận: bởi vì các bạn không làm được do các bạn thiếu Tiếng Anh. Muốn làm được thì các bạn phải lên đến trình độ như Doremon yêu cầu, lúc này các bạn đành phải quay lại học những cái cơ bản, bởi vì trình độ học để cho vui cho biết thì làm được cái gì?

Và nhân đây Doremon nhắc thêm huynguyen023: lần sau em viết bài cố gắng cách dòng ra trình bày cho cẩn thận-nếu như em thực sự muốn làm giàu. Bởi vì ngôn ngữ nó thể hiện rất nhiều thứ của con người

Bây giờ các bạn cũng nên luyện dần tích cách của nhóm giàu: "Bạn muốn kiếm ra nhiều tiền thì trước hết phải xem túi tiền bạn rộng bao nhiêu"-câu nói này tương tự câu nói "nồi nào cung nấy"

Các bạn muốn thành công, hạnh phúc, có nhiều tiền thì trước hết phải nâng bản lĩnh của mình lên về mọi mặt: cách ăn nói, cách dùng ngôn từ, cách suy nghĩ, cách tư duy...

Kiyosaki cũng như rất nhiều người nổi tiếng cũng luôn nói về vấn đề này, họ luôn nhắc đến cuốn sách Think and Grow Rich-Suy nghĩ và làm giàu. Tựa đề của nó là như thế chứ không phải Work hard and Grow Rich-Lao động vất vả và làm giàu hay Get a Job and Grow Rich-Có được việc làm và làm giàu. Vấn đề là ở chỗ đó: THINK-SUY NGHĨ

Giữa nhóm giàu và nhóm nghèo có cách suy nghĩ, cách dùng từ, cách nhìn đời hoàn toàn khác nhau: cụ thể

Nhóm giàu: chọn Investing-đầu tư
Nhóm nghèo: chọn Saving-tiết kiệm

Nhóm giàu: chọn Opportunity-cơ hội
Nhóm nghèo: chọn Security-an toàn

Nhóm giàu: chọn passive income-nguồn thu nhập tự động
Nhóm nghèo: chọn earned income-tiền lương hàng thàng

Nhóm giàu: chọn long-term-dài hạn
Nhóm nghèo: chọn short-term-ngắn hạn

Cái này Doremon cũng đã nhắc ở các bài trước: không một ai trong chúng ta có thể thấy được thực chất của thế giới này và bộ óc sẽ cho các bạn cái mà các bạn tin

Cho nên các bạn ngay từ bây giờ phải nhìn thế giới theo góc nhìn của người giàu, phải tư duy giống như họ, phải lựa chọn giống như họ

Cho nên nếu ai đó có lựa chọn Security-an toàn thì Doremon luôn cam đoan với các bạn-các bạn không có tương lai. Bởi vì tương lai thuộc về những người dám mạo hiểm và tìm kiếm Opportunity-cơ hội

Tương tự nếu các bạn chọn short-term-ngắn hạn, như học để chữa cháy, sống mà không cần biết đến ngày mai, 5-10 năm sau thì số phận các bạn như thế nào cũng đã rõ

Kiyosaki ông ta có cách dạy học rất hay. Có nhiều người trẻ tuổi tìm đến Kiyosaki để xin học làm giàu, ông ta không dạy họ bằng cách lấy sách vở, giáo dục ra nói. Ông ta cột những người muốn học làm giàu theo tư thế mà muốn đi thì họ phải khom lưng xuống và lếch. Khi tới bữa ăn ông ta chỉ cho nấu những thức ăn rất là tệ để họ ăn. Sau khi xong buổi đầu tiên ông ta hỏi họ có cảm giác gì, họ chỉ trả lời: hình như Kiyosaki đang tra tấn họ

Kiyosaki đáp: không phải ông ta tra tấn họ mà ông ta chỉ muốn cho họ thấy: cái nghèo và cái dốt sẽ tra tấn họ

Hơn nữa Kiyosaki còn nói rằng: khi về già các bạn cũng như thế-đi thì phải cong lưng xuống, ăn cái gì cũng không thấy ngon-lúc này mà còn thiếu tiền nữa thì các bạn cảm giác cuộc sống như thế nào?

Kiyosaki chỉ cần 1 ngày thôi thì ông ta cũng đã cho họ thấy được "mùi đời" là như thế nào, lúc này không ai bảo ai thì họ đều ráng nỗ lực để đầu tư cho cái dài hạn

Cho nên tương lai đang nằm trong tay các bạn: các bạn xem thử lựa chọn của mình giống với nhóm nào rồi sau đó cũng tự biết kết quả.

huynguyen023 wrote:

vì thế còn thời gian e nghe thêm truyện cổ tích mà a giới thiệu, nhưng a có nói là mỗi bài nghe một lần thôi, rồi qua bài khác, cứ thế cho đến hết nhưng e thắc mắc là nếu nghe có một lần thì sao thấm đc ạ? a cũng nói là nghe xong nhưng k vứt đi mà sẽ để đó rồi sẽ dùng lại, k biết là ntn? e cảm ơn a nhiều smilie  


Em chưa đọc truyện thiếu nhi được đâu, vì thế bây giờ em có đọc thì cũng không có hiệu quả. Sau khi học xong LTD và Effortless English thì lúc đó mới tới đọc truyện thiếu nhi. Còn đọc xong không vứt bởi vì nó còn được dùng lại để học phần 2
HCM 10h PM

Ngồi một mình trầm tư suy nghĩ... Câu hỏi này thế nào rồi cũng tới... Vấn đề này trước sau gì cũng giải quyết xong... Thôi thì ta đành phải đối diện với nó 1 lần để rồi mọi thứ sẽ được chấm dứt

Gặp lại Triết học Hiện sinh vô thần: Sống để làm gì?

Trong cuộc đời mỗi 1 con người chúng ta, có mấy ai chịu ngồi lại để giải quyết câu hỏi: Sống để làm gì? Người ta luôn tránh xa câu hỏi này như một căn bệnh dịch, thế nhưng căn bệnh này không buông tha cho bất kì ai, và cái gì đến cũng sẽ đến...

Tất cả chúng ta luôn chạy theo những ảo ảnh để rồi kết thúc cuộc đời mình trong 1 sự rỗng tuếch và vô vị. Cho nên ngay tại ngày hôm nay ta muốn chấm dứt ra khỏi từ điển của mình một quan niệm: Đời là bể khổ

Nietzsche-một trong những người sáng lập ra triết học hiện sinh đã thốt lên: " Đối với các nhà tư tưởng của chúng ta, điều kì lạ là vấn đề thúc bách nhất không ai chịu giải quyết: công việc của họ có ích lợi gì... và cho mục đích gì? "

Tất cả mọi chúng ta đang bị lạc lõng trong 1 thế giới đầy rẫy những tiếng ồn. Tivi, radio, báo chí, internet... tất cả mọi phương tiện thông tin đại chúng đang nhồi nhét vào não chúng ta biết bao nhiêu loại thông tin. Từ vụ đánh bom trong 1 thành phố nào đó làm hàng trăm người thiệt mạng, cho tới những quảng cáo đầy trơ trẽn về những món hàng nào đó...

Cùng một phát thanh viên cũng với giọng nói đầy truyền cảm, luôn thu hút và hấp dẫn người nghe vốn thường gây cho bạn một ấn tượng nghiêm trang về tình hình chính trị nào đó, thì giờ đây đang truyền tải cho khán giả về cái giá của một lọ nước mắm là bao nhiêu. Báo chí kể cho ta nghe về những tư tưởng cũ mèm hay các thói quen ăn sáng của những cô đào mới nổi danh nào đó, kèm theo là các vụ tai tiếng của những ngôi sao...

Tất cả những điều này cứ được lặp đi lặp lại đến nỗi người ta đã không còn biết đến tính chính xác của những gì được nghe thấy. Ta không còn bị kích thích, say mê...cảm xúc và sự phán xét của ta luôn bị ngăn trở và cuối cùng là thái độ hời hợt và lãnh đạm với tất cả mọi việc trên đời.

Thế vấn đề ở đây là gì? Tất cả mọi sức lực của chúng ta đều dành cho một mục đích nào đó, và người ta không bao giờ nghi ngờ về tiên đề này: họ biết được họ muốn cái gì. Thế nhưng không một ai chịu dừng lại để đặt ra câu hỏi: liệu những mục đích mà họ đang theo đuổi có thực sự là thứ mà bản thân họ mong muốn hay không?

Chúng ta thấy con người đang được đào tạo theo phương pháp lĩnh hội những cảm xúc vốn dĩ không phải là của mình, ta học cách "hoà đồng với mọi người", "giống như người khác", "thân thiện"... Nếu anh không mỉm cười thì anh sẽ bị đánh giá là kẻ thiếu tính cởi mở, mất lịch sự, do đó anh phải học cách lịch sự nếu như anh muốn bán được những dịch vụ của mình, dù cho anh có là bồi bàn, người bán hàng hay y bác sĩ...

Chỉ có những người nằm dưới cùng bậc thang của xã hội, những người không còn gì để bán, và những người ở tận trên cùng bậc thang của xã hội mới không cần phải tỏ ra đặc biệt "cởi mở". Sự thân thiện, vui vẻ và mọi thứ mà người ta cho là có thể bày tỏ bởi một nụ cười, giờ đây nó đã trở thành một việc đầy máy móc đến nỗi người ta có thể bậc tắc nó một cách thật dễ dàng giống như bậc tắt công tắc điện

Ban đầu thì nhiều cá nhân cũng nhận thấy hành động nào là làm bộ, nhưng lâu dần theo thời gian thì người ta đã mất luôn ý thức về nó, lúc này họ đã không còn khả năng để phân biệt được đâu là cảm xúc giả tạo và đâu là sự thân thiện tự nhiên. Tình trạng méo mó và giả tạo này cũng diễn ra đối với tư tưởng sáng tạo của con người, ngay từ quá trình giáo dục đầu tiên thì những tư tưởng sáng tạo luôn bị ngăn cản bởi sự nhồi nhét đủ mọi thứ vào trong đầu óc con người, hàng trăm sự kiện vụn vặt vốn chẳng ăn nhập gì với nhau cứ bị nhồi bừa vào đầu của chúng ta theo quan điểm nó ra sao thì ra

Trên thực tế việc tiếp thu một sự kiện nào đó mà không biết được ý nghĩa của nó là điều hoàn toàn vô nghĩa, nó có tác dụng như khi người ta muốn tìm hiểu về cách chuẩn bị làm một cuộc hành trình qua sa mạc Sahara, nhưng lại được chỉ dẫn về đời sống ở Bắc Cực

Theo dòng chảy của lịch sử, uy quyền của Giáo Hội được thay thế bởi uy quyền của Nhà Nước, rồi thay cho Nhà Nước là uy quyền của Lương Tri, và trong thời đại của chúng ta cái uy quyền ẩn danh này thường nấp dưới tên gọi "Ý thức cộng đồng" hay " Ý kiến dư luận". Con người đã sống trọn cuộc đời mình nhưng chưa bao giờ biết được hương vị thực sự của cuộc sống, nhất cử nhất động của chúng ta không xuất phát từ nhu cầu của bản thân, mà tất cả mọi hành động đều là do sự điều khiển của dư luận-con người đã bị biến thành con trâu và được "ý kiến dư luận" xỏ mũi dẫn đi

Vì đã thoát khỏi những hình thái đe doạ trực tiếp và bên ngoài như trước kia, cho nên con người thường không nhận thấy rằng mình đã trở thành nạn nhân của 1 loại uy quyền mới. Chúng ta đã bị biến thành cái máy sống trong ảo tưởng của cái được gọi là "tự do", tất cả mọi người đều sống trong 1 thế giới mà ở đó không thể nào cảm nhận được những mối liên hệ đích thực-mối liên hệ giữa con người với con người. Mọi người và mọi công việc cho dù đó có là anh bán báo, chị viên chức, người học sinh... thì vào bất kể giờ phút nào họ cũng phải đóng một vở kịch, nhất cử nhất động đều chỉ để diễn cho người khác xem

Lúc này cái gọi là ý thức về "trách nhiệm" như ta đã thấy đang tràn ngập trong đời sống của con người hiện đại, thật ra nó bị méo mó một cách khủng khiếp bởi sự dồn nén của xã hội, "lương tâm" là một người chủ ác nghiệt do chính con người tự quàng vào bản thân mình, nó thúc đẩy con người hành động theo những ý muốn và mục tiêu mà họ tưởng là của chính mình, trong khi thực tế thì nó là sự tiếp thu từ những đòi hỏi của xã hội bên ngoài

"Trách nhiệm"-nó săn đuổi chúng ta gay gắt và ác liệt, nó ngăn cản chúng ta mơ mộng và hạnh phúc, nó biến cả cuộc đời của chúng ta thành những chuỗi ngày đền tội cho những thứ tội lỗi kì cục nào đó mà người khác đã gán cho.

Khi còn đi học chúng ta được giáo dục rằng phải có điểm tốt, khi trưởng thành thì muốn thành đạt hơn trong cuộc sống, kiếm được nhiều tiền hơn, có được nhiều quyền lực hơn, mua được chiếc xe tốt hơn... Song không một ai chịu dừng lại để suy ngẫm giữa một chuỗi hành động cuồng điên đó, thì vấn đề đằng sau có thể làm cho họ tỉnh ngộ: "Nếu tôi có được công việc mới này, nếu tôi có được cái xe hơi mới này, nếu tôi có được căn nhà mới này... rồi thì sao? Đâu là mục đích cuối cùng của tất cả những cái đó? Có thật là bản thân tôi muốn chúng hay không? Phải chăng tôi đang chạy theo những mục tiêu được cho là sẽ khiến tôi hạnh phúc, thứ hạnh phúc đó có tồn tại sau khi tôi đạt được chúng hay không?"

Thế nhưng khi những câu hỏi này được đặt ra thì nó thật khủng khiếp, bởi vì nó đã phủ nhận toàn bộ mọi hoạt động sống của con người. Thế nên những con người bình thường có xu hướng rủ bỏ càng sớm càng tốt những suy nghĩ phiền hà này, họ thấy mình bị làm phiền bởi những câu hỏi đó, họ cảm thấy mệt mỏi hay chán chường vì nó quá khủng khiếp đối với họ, họ tìm cách che đậy những suy nghĩ về vấn đề ý nghĩa của hành động bởi những thói quen trong hoạt động hàng ngày, bởi niềm vui mà còn người tìm thấy trong các mối quan hệ riêng tư hay quan hệ xã hội, bởi thành công trong công việc, bởi bất kì những trò tiêu khiến nào, bởi việc "tận hưởng niềm vui", "tạo ra các mối quan hệ", "đi đây đi đó"...

Thế nhưng một ngôi sao không thể làm sáng lên cả bầu trời, nỗi cô đơn sợ hãi khi bị bỏ lại trong sự tối tăm của cuộc đời dù sớm hay muộn thì người ta cũng nhận ra, nó khiến cho người ta không thể nào chịu đựng thêm được nữa, nhưng làm người bình thường thì cũng có cái hay của nó: họ lại ráng chịu đựng và tiếp tục theo đuổi những mục tiêu mà họ cho là của mình. Song tất cả những điều trên chỉ chứng tỏ một sự lạc lối của con người: họ cho rằng mình muốn cái gì và mình sống vì cái gì nhưng thật ra họ chẳng biết được mình muốn cái gì và mình sống vì cái gì

Để nhận thức được vấn đề này thì người ta cần phải nhận thấy rằng: biết được mình thực sự muốn gì là việc làm không hề dễ dàng như người ta thường nghĩ, đây là một trong những vấn đề khó khăn nhất mà bất kì ai cũng phải đối mặt: Tôi muốn gì? Đây là một câu hỏi mà người ta thường hay né tránh bằng cách chấp nhận những mục đích, sở thích của người khác hay một nhóm người nào đó và cho đó là của mình, việc này tương tự như câu nói: Anh thích gì? Tôi thích những thứ mà người ta bắt tôi phải thích

Khi cốt truyện chung của một vở kịch được dàn dựng lên, thì mỗi một người được phân công để đóng một vai diễn đầy sinh động trong đó, họ có thể diễn nó một cách thật xuất sắc, nhưng cuối cùng họ không hề băn khoăn về vai diễn của mình có ý nghĩa như thế nào đối với vở kịch, và do đó kết thúc của vở kịch này là một hành động đầy nhạt nhẽo, vô vị: người diễn xong bước xuống dưới để nhường chỗ cho người chưa diễn bước lên

Tôi là ai?

Câu hỏi này nghe có vẻ là điên rồ, thế nhưng đằng sau nó là cả một sự cay đắng và bi phẫn. Con người ta đã bị đánh mất đi cái tôi của mình, điều này có nghĩa là con người chỉ có thể đảm bảo cho sự tồn tại của bản thân bằng cách sống theo sự mong đợi của người khác, nếu ta không sống theo sự chỉ dẫn đó thì ta không chỉ bị chống đối mà ngày càng bị xa cách và cuối cùng là ta bị tiêu diệt

Bằng cách đáp ứng sự đòi hỏi của người khác thì ta luôn luôn ở trong tình trạng an toàn, tuy nhiên cái giá phải trả là quá đắt, đó là ta phải chấp nhận từ bỏ đi chính bản thân mình. Nói một cách ngắn gọn thì cá nhân đã không còn là chính mình nữa, con người đã hoàn toàn mô phỏng theo dạng tính cách mà những kiểu mẫu văn hoá mang lại cho họ, và vì thế mà họ trở nên giống với tất cả mọi người, và con người này chính là con người mà người xung quanh mong đợi. Cá nhân nào từ bỏ cái tôi thì cá nhân đó liền trở thành 1 cái máy, một cái máy chẳng khác nào hàng trăm, hàng triệu cái máy xung quanh nó

Khi trẻ em được hỏi liệu chúng có muốn đến trường hay không? Câu trả lời luôn là: "đương nhiên em muốn", nhưng liệu câu trả lời này có phản ánh đúng sự thật? Trong rất nhiều trường hợp thì câu trả lời này là hoàn hoàn không chính xác, đứa trẻ đó có thể muốn đến trường song nó lại thích chơi đùa hay làm cái gì khác hơn

Ở đây với trẻ em thì vấn đề này không cần bàn cãi, vì đó là lứa tuổi mà chúng cần phải được dẫn dắt. Nhưng vấn đề quan trọng là ở đây: hầu hết người ta luôn bị một áp lực vô hình nào đó xỏ mũi từ lúc sinh ra cho đến lúc chết đi. Khi cái tôi thật sự đã bị đánh mất và được thay thế bằng cái tôi giả tạo thì cá nhân luôn rơi vào tình trạng vô cùng bất an và lo sợ, người ta luôn sống trong nghi ngờ cho tới suốt đời, đây là hậu quả của việc đánh mất phẩm tính của mình, và việc sống với một phẩm tính nào đó được tạo ra bằng sự tán thành và đồng ý từ phía người khác

Vì thế cho nên lúc này cuộc đời chỉ là một mớ bòng bong mà không thể nào gỡ nổi, con người luôn bị thôi thúc hành động bởi những lực lượng mà họ không tài nào hiểu được, con người hành động hấp tấp từ chỗ này vội vàng đến chỗ nọ, nhưng họ vội vàng chỉ để mà vội vàng, và cuối cùng cuộc đời của con người đã không còn một mục tiêu hay mục đích nào cả, vì đơn thuần cuộc đời lúc này chỉ là những chuỗi ngày đền tội cho những thứ tội lỗi nào đó mà người khác đã gán cho

Nietzsche nói: "Hầu như tất cả mọi hoạt động của con người phải chăng đều nhằm một mục đích là ngăn cản con người cảm nhận được đời mình, nhờ sự phân tán liên tục các dòng tư tưởng của họ. Sự chuyển biến điên cuồng này là một trò múa rối, một ảo giác làm cho con người ta quên mất mình là ai. Thế nhưng tại sao người cao thượng luôn mong muốn điều ngược lại? Tại sao họ lại mong muốn được cam chịu khổ đau vì cuộc sống? Bởi vì họ đã vễnh tai lên để nghe ngóng và ý thức được vấn đề, họ tuyên bố: "tôi chỉ muốn là tôi thôi". Vấn đề này thực sự là kinh khủng, bởi vì nó đặt ra cho người ta một câu hỏi phi thường: Tại sao tôi phải sống trên đời? Tôi đã học được gì từ đời sống này? Làm thế nào tôi mới có thể trở thành tôi? Họ luôn băn khoăn day dứt và nhận thất rằng không ai đau khổ hơn mình....

Trái lại thì những con người đồng loại với họ đang say sưa giơ cả hai tay về những biến cố huyễn hoặc đang được bày ra trên sân khấu, trong đó có cả hàng trăm vai trò khác nhau, người trẻ tuổi, kẻ già nua, bậc cha mẹ, công dân, thầy tu, công chức, nhà buôn... tất cả đều khoe khoang và chỉ nghĩ đến tấn hài kịch mà họ đang đóng với nhau, không nghĩ gì tới thế giới mà họ đang sống. Với câu hỏi: tại sao tôi sống trên đời? Họ sẽ lập tức trả lời với vẻ kiêu hãnh: để trở thành một công dân tốt, một nhà thông thái, một luật sư... nhưng dù sao đi nữa thì những con người này vẫn cứ là họ, là một đồ vật không hơn không kém chứ chẳng phải thứ gì khác"

Sự thật là như vậy, lúc nào con người cũng dường như ở trong trạng thái bận rộn, họ ba chân bốn cẳng, vội vội vàng vàng để làm xong những nhiệm vụ trong ngày. Dường như con người đang bị sóng gió cuộc đời cuốn trôi dạt đi, nhưng cuối cùng họ lại không biết mình sẽ cập đến bến bờ nào

Nói một cách ngắn gọn thì con người đã hoàn toàn bị lạc lối trên đường đời, đằng sau cái gọi là tiến bộ và thành công, thì con người đang gặp phải một sự bất hạnh ghê gớm, trên thực tế là đang đứng trên bờ tuyệt vọng, chúng ta đang cố bám níu một cách vô vọng vào cái được gọi là tồn tại, tất cả mọi con người đang dần dần trở nên đồng nhất và không một ai có được sự khác biệt nào với những người xung quanh về bình diện tâm lí

Có còn chăng đó là sự khác biệt về ngoại hình, tên gọi... chúng ta khai báo danh tánh mình cho nhân viên đường sắt để mua vé tàu, chúng ta mặc đồ theo đúng giới tính của mình-tất cả những điều này ngụ ý cho sự thèm khát được khác biệt với người xung quanh, và điều này có lẽ là tàn tích cuối cùng cho sự bám níu vào bản ngã của con người

Bất cứ một cá nhân nào cũng khao khát được sống, nhưng chính bởi vì là một cái máy cho nên người ta đã không còn cảm nhận được cuộc sống theo nghĩa là hành động tự ý, là việc giãi bày tư tưởng theo suy nghĩ của riêng mình mà từng cá nhân xem đó như là sự biểu hiện cho sự tồn tại của mình. Vậy đâu là ý nghĩa cho sự tồn tại của con người?

Mặc dù con người đã được giải phóng ra khỏi những trói buộc bên ngoài vốn ngăn cản họ trong những hành động và suy nghĩ mà họ thấy là thích đáng, họ đã được tự do làm theo ý mình muốn nhưng vấn đề còn lại là họ không biết mình muốn gì và cảm nhận gì? Con người hiện đại đang phải tuân theo một uy quyền ẩn danh và sống một cuộc đời vốn không phải như mình mong ước, càng làm như thế thì người ta càng cảm thấy bất lực và càng bị bắt buộc phải tuân theo, bất chấp vẻ bề ngoài lạc quan và chủ động, con người hiện đại đang bị kiệt sức bởi một cảm giác bất lực sâu sắc đến nỗi người ta chỉ còn biết nhìn trân trối vào cuộc sống, và dần dần không còn một chút cảm giác gì đối với các sự kiện dang diễn ra

Nhìn vào bề ngoài thì con người tỏ ra khá ổn định trong đời sống kinh tế và xã hội, thế nhưng thực sự là nguy hiểm nếu người ta lờ đi nỗi bất hạnh sâu kín nằm phía sau vẻ bề ngoài thích ứng đó. Đời sống mất đi ý nghĩa của nó bởi vì ý nghĩa này đã không tồn tại, con người đã trở nên tuyệt vọng và khốn cùng, con người đã không còn được sống và chết một cách thanh thản, bởi vì còn gì tệ hại hơn khi con người đã đánh mất đi ý nghĩa cuộc đời

Khi mất đi ý nghĩa cuộc đời thì con người sẽ rơi vào tình trạng mất phương hướng, hay là những mâu thuẫn mà không thể nào thoát ra được, lúc này con người đã mất đi niềm tin vào tất cả, họ bắt đầu xa đoạ dần bởi bia rượu, cờ bạc, gái điếm, trai bao và những thú vui súc vật khác, họ thờ ơ với nghệ thuật, khô cằn về tình cảm, hời hợi trong tình yêu, con người đã bị biến thành con vật không hơn không kém. Và chính bọn súc vật này chứ không một ai khác đã làm đảo lộn tất cả mọi giá trị và sự thật trên đời, bọn rác rưởi và ghê tởm đó giống như một căn bệnh dịch đi đầu độc người khác và xã hội, vì những loại này luôn tôn thờ sự dối trá, đúng là "chân lý như ánh sáng làm cho người ta mù quáng. Điều dối trá thì ngược lại, nó như ánh hoàng hôn đẹp đẽ và đem lại giá trị cho mỗi sự vật"

Lũ người này tệ hại đến nỗi ta có thể mượn lại lời của các bậc tiền bối như Michel Mourre nói: "đó là lũ vô xã hội, lũ bệnh hoạn và lũ thất chí", đối với Adamop " đó là những bóng ma bí ẩn, những gã què cụt... và luôn luôn là những kẻ loạn thần kinh, ở Ionesco: "đó là bọn bù nhìn, những con rối, những nhân vật dở dở điên điên", hay Becket: "đó là những kẻ vô gia cư, những thằng hề, những bọn tàn tật", rồi Thackore: "đó là bọn quị luỵ với người trên và tàn nhẫn với người dưới", và Nietzsche: "đó là những kẻ hèn nhát, sợ sệt, vô giá trị, những kẻ hay nghi ngờ với cái nhìn dáo dát, những kẻ bần tiện, loại người chó má, những kẻ ăn mày nịnh hót và trên hết đó là bọn luôn nói láo"

Như vậy từng cá nhân đang dần cảm thấy bất lực trong một mớ hỗn độn các sự kiện, và họ luôn mong muốn có một ai đó có thể chỉ cho họ biết rằng họ phải làm gì và nên đi về đâu. Nhưng cũng có một nghích lí, khi một cá nhân nào đó muốn tạo cho mình một sự khác biệt, thì họ lại bị rơi vào tình trạng bất lực và bấp bênh của một con người cô độc trong xã hội

Vì kiệt sức cho nên người ta bắt đầu có những hoài nghi về bản thân mình, về ý nghĩa cuộc đời và cuối cùng là bởi mọi chuẩn mực mà theo đó có thể hướng dẫn cho mọi hành động của con người. Cả sự bất lực và hoài nghi này đã đẩy con người vào đường cùng: họ chấp nhận để ý kiến dư luận xỏ mũi dẫn đi. Thế nhưng cũng vẫn là câu hỏi này: Nếu như tôi chẳng phải là một cái gì khác ngoài cái mà mọi người đã gán cho tôi, thế thì tôi là ai?

Trong các vở kịch của mình Pirandello đã diễn tả sự cảm nhận sâu sắc của ông ta như sau, ông bắt đầu với câu hỏi: Tôi là ai? Tôi có sự khắng định nào khác cho nhân vị của mình ngoài cái mà người ta đã gán cho tôi? Câu trả lời của ông ta đã phản ánh một tình trạng tệ hại của con người hiện đại: Tôi không có nhân vị nào cả, chẳng có một bản ngã nào cả ngoại trừ một hình bóng phản chiếu những gì mà người khác đã đòi hỏi nơi tôi, như vậy tôi chỉ là "những gì mà người khác đòi hỏi nơi tôi"

Những con người không có tên

Hậu quả của việc đánh mất đi ý nghĩa của cuộc đời đã được phân tích rất sâu sắc bởi Becket, Ionesco và Adamop-ba cột trụ của kịch phi lý. Các nhân vật trong kịch phi lí đều luôn thảm hại, điên rồ, mất trí... đây à hậu quả của việc con người đã không còn biết mình sống để làm gì

Trong tác phẩm nổi tiếng nhất của Becket là Trong khi chờ đợi Godo, thì cái phi lí của cuộc đời được thể hiện một cách cực kì sâu sắc trong câu hỏi: phải chăng cuộc sống của con người chỉ là một chuỗi ngày chời đợi-chờ cái chết?? Ý nghĩa của câu nói này được thể hiện qua lời lẽ của nhân vật trong kịch: "Không có cái gì trôi qua, không có ai tới, không có ai đi, thật sự khủng khiếp", hay "ngày nào cũng như ngày nào vậy một ngày vẫn chưa đủ hay sao?"

Điều này lại tiếp tục được diễn tả trong tác phẩm Tàn cuộc, Hamm-nhân vật trong tiểu thuyết nói: "Chúng ta thở, chúng ta biến đổi, chúng ta rụng mất tóc, mất răng, mất đi sự tươi mát, mất đi lí tưởng". Còn Clao thì "có lúc trèo lên ghế đẩu, nhòm qua ống kính. Clao đã thấy ngoài kia là đại dương, nhưng đại dương chỉ là số không, không cánh buồm, không cánh hải âu, còn sóng thì giống như chì". Tàn cuộc cũng đưa ra một triết lí cay đắng cho cuộc đời không ý nghĩa " Cuộc đời là gì? Sống để làm gì? Có thể kết thúc được rồi đấy... cả cuộc đời vẫn chỉ là những câu hỏi như thế mà thôi". Nell cũng phát biểu: "Tại sao lại cứ diễn mãi cái trò này, ngày nọ sang ngày kia". Còn Hamm: "Sự kết thúc đã nằm trong cái mở đầu, ấy vậy mà người ta vẫn cứ tiếp tục"

Hầu hết các nhân vật mà Becket miêu tả đều có mối liên hệ với những vai hề và những con rối, hình như ý ông ta muốn nói: trong cuộc đời, con người giống như là những con rối, bị giật giây một cách thảm hại để làm những trò hề. "Trò chơi" mà các nhân vật đang chơi trên sân khấu, cũng chính là những tấn trò mà mỗi một con người ngoài đời đang chơi, dù đó là vô vị.

Đối với Ionesco thì "bi kịch của con người luôn luôn là hài kịch". Vì vậy suy cho cùng hài hước chỉ làm cho tính chất bi đát ngày một tăng thêm, cuộc sống đã không còn ý nghĩa lúc này sự tồn tại của con người thực sự đáng buồn cười, như Becket nói: "Chẳng có gì buồn cười hơn là nỗi bất hạnh... đây là điều hài hước nhất trần gian"

Vẫn là câu hỏi: Sống để làm gì?

Một câu hỏi tiếp theo lại xuất hiện: liệu câu hỏi sống để làm gì có nên hỏi hay là bỏ mặc nó đi để rồi sống?

Camus nói rằng: " Việc hỏi rằng cuộc đời này đáng sống hay không đáng sống là một câu hỏi cơ bản nhất trong mọi câu hỏi. Tất cả những câu hỏi còn lại, như thế giới là ba chiều hay nhiều chiều, trí tuệ có chín hay mười hai phạm trù đều chỉ là những câu hỏi đến sau"

Như vậy dù có muốn hay không muốn thì câu hỏi: Sống để làm gì? phải được giải quyết càng nhanh càng tốt nếu như chúng ta thực sự muốn biết được cuộc sống này là gì

Tiểu thuyết kiếm hiệp Tru Tiên do Tiêu Đỉnh viết, mặc dù là về ma quỉ, thần thánh... thế nhưng có một đoạn văn này rất đáng để suy nghẫm

Quỉ Lệ-nhân vật chính nhìn Chu Nhất Tiên chợt hỏi: "Tiền bối thử nói xem, những người dân vô tội bị chết oan ấy, ai chẳng phải là những con người như chúng ta, ai chẳng đang sống một cách yên lành? Không phải là toàn bộ, nhưng chí ít là chín chín trong một trăm người vốn dĩ đều chẳng làm hại người hay súc vật, nhưng tại sao họ lại chịu đựng những tai hoạ tai bay vạ gió"

Chu Nhất Tiên đáp: " Ngươi hôm nay đang đứng được nơi đây, còn những người dân vô tội thì đã bỏ mạng, ta hỏi ngươi, ngươi cho là vì duyên cớ gì?"

Quỉ Lệ im lặng một hồi lâu mới nói: "Ta khác với họ, ta tu tập đạo pháp, nên dù yêu quái kéo đến ta vẫn tránh được"

Chu Nhất Tiên gật đầu: " Vậy thì ngươi cho rằng ai cũng như ai, đó là ngươi nhìn từ một tầm cao, từ một cảnh giới rộng lớn tựa như Phật Môn của Thiên Âm Tự vẫn nói chúng sinh là bình đẳng. Theo lời của Phật Môn thì đâu chỉ là loài người, mà loài mãnh thú thì cũng có khác gì với chúng ta. Lão ngừng lại mỉm cười rồi nói tiếp, nhưng đâu thể nào nhìn thế gian theo cách nhỏ nhoi và đơn giản đến như thế? Ngươi có bản lĩnh thần thông, có pháp lực cao siêu nên có thể thoát thân trong tử địa, có thể siêu thoát để vượt lên trên tầm chúng sinh phàm tục, nói là chúng sinh bình đẳng nhưng khi suy xét tỉ mĩ thì chưa bao giờ có bình đẳng cả."

Vẻ mặt Quỉ Lệ có nét hoang mang, hắn chầm chậm lắc đầu: "Ta không mong muốn vượt lên trên chúng sinh, ta cũng không có lòng từ bi phổ độ, ta tuy tu đạo nhưng cũng không có chút quan tâm đến trường sinh bất tử"

Chu Nhất Tiên điềm đạm hỏi: Vậy ngươi cần điều gì?

Quỉ Lệ cười gượng gạo với tiếng nói đầy chua chát: "Đúng thế, ta muốn cái gì thì chính bản thân ta cũng không biết"

Sắc mặt hắn liên tục thay đổi, vầng trăng đã treo cao giữa trời toả ánh vàng rực rỡ, bóng hắn trải dài xuống mặt đất

Chu Nhất Tiên lặng lẽ nhìn Quỉ Lệ, ánh mắt lão hoàn toàn khác với mọi ngày, trước mắt lão là nhân vật duy nhất trên thế gian đã tu tập xong bốn quyển Thiên Thư, mình đầy đạo pháp quỉ thần khó lường. Nhưng lúc này nhìn vào thì hình như Chu Nhất Tiên còn cao hơn cả hắn. Trông lão rất nho nhã ung dung, làn gió đêm thổi qua bên mái tóc bạc trắng, hình như cả ánh trăng cũng lặng lẽ tụ lại bên lão

Nhưng Quỉ Lệ thì hình như không cảm thấy có gì khác lạ, thực ra thì Chu Nhất Tiên vẫn đang đứng yên lành trước mặt hắn, còn hắn thì đang chìm đắm trong suy tư

Sau một hồi, Quỉ Lệ gượng gạo mỉm cười nói: "Xem ra, ta đúng là chẳng ra gì cả, ngay cả ta sống vì cái gì, muốn cái gì thì ngay chính bản thân ta cũng không biết"

Chu Nhất Tiên bình thản nhìn Quỉ Lệ, miệng thoáng nét cười: "Sai rồi chàng trai trẻ ạ"

Quỉ Lệ sững sờ, đây là lần đầu tiên hắn nghe Chu Nhất Tiên gọi mình là chàng trai trẻ. Nhưng điều này không phải là chủ yếu, sau một lúc ngạc nhiên hắn nói: "Xin thỉnh giáo, tiền bối nói ta sai, vậy thì ta sai ở chỗ nào?"

Chu Nhất Tiên vẫn điềm đạm: "Ngươi cho rằng mình nghĩ không ra mình sống vì cái gì, tức là hạng không ra gì à? Theo ta thì ngược lại, ngươi đã biết nghĩ đến vấn đề này thì đó là chỗ hơn người của ngươi"

Quỉ Lệ ngạc nhiên hỏi: "Gì cơ?"

Chu Nhất Tiên vẫy tay: "Lại đây xem"

Quỉ Lệ bước đến bên lão, nhìn theo hướng tay lão chỉ, trong thành Hà Dương dưới ánh trăng vàng, những đốm lửa đèn không ngừng nhấp nháy trong không gian yên tĩnh

Chu Nhất Tiên nhìn đám lửa đèn, ánh mắt lão thể hiện một tâm trạng đầy phức tạp, lát sau lão bình thản nói: "Ngươi đã thấy được những gì?"

Quỉ Lệ đáp: "Ánh đèn của vô số chúng sinh"

Chu Nhất Tiên gật đầu: "Phải, ánh đèn. Những đốm sáng ấy tựa như những con người đang sống trên thế gian này, hoặc là họ đắc chí, hoặc là họ không đắc chí, nhưng họ vẫn phải tiếp tục sống. Ngươi nghe đây, chẳng rõ trong đông đảo chúng sinh có không biết bao nhiêu người sống chỉ để mà sống, nhưng người băn khoăn vắt óc để suy nghĩ về vấn đề sống để làm gì như ngươi thì vạn người không có lấy một"

Tìm lại chính mình

Khi Đức Phật còn tại thế thì trong giai đoạn ông đi về hướng Ma-kiệt-đà, ông ghé vào một khu rừng nọ và ngồi nghỉ dưới một gốc cây. Khi đó có ba mươi thanh niên chạy vào rửng, những người ây dáng vẻ đầy hớt hải, mất cả bình tĩnh, cặp mắt láo liên, khi đi chẳng nhìn trên đường mà luôn nhìn quanh quất như đang tìm kiếm cái gì đó. Khi đến chỗ Đức Phật một người hỏi: "Ngài có thấy một người đàn bà đi ngang qua đây không?"

Đức Phật đáp: "Ta không thấy nhưng vì sao các ngươi lại tìm người đàn bà ấy"

Mấy thanh niên trả lời:" Chúng tôi ở trong thành Ba-na-lại, hôm nay rủ nhau vào rừng chơi và có mang theo một cô gái để giúp vui. Vừa rồi ăn uống xong chúng tôi ngồi nghỉ ngơi trong rừng, chẳng ngờ thừa lúc vắng vẻ cô ấy trốn đi và trộm theo rất nhiều đồ của chúng tôi, cho nên chúng tôi đi tìm cô ấy"

Đức Phật hỏi: "Này các ngươi, hãy nghỉ lại xem, lúc này các ngươi nên đi tìm lại cô ấy hay đi tìm lại chính bản thân mình"

Nghe xong câu hỏi này các thanh niên hết sức ngạc nhiên, cả bọn đều nín lặng và sau một hồi trầm tư suy nghĩ thì một người lên tiếng: " Thưa ngài giờ thì chúng con nên tìm lại chính mình"

Đỉnh cao của Tâm Lí học-Viktor Emil Frankl

Viktor Frankl, Freud và Adler là ba cột trụ của Tâm Lí học. Cuộc đời của Viktor Frankl cực kì bi thảm, ông ta cùng gia đình bị bắt vào Trại tập trung của Đức quốc xã, cả gia đình ông ta gồm cha, mẹ, vợ, em trai đều bị thiêu sống, chỉ riêng ông ta và em gái còn sống sót. Một con người lâm vào tình trạng như thế, bị đồng loại đối xử tệ hại đến như thế, nhưng ông ta không căm ghét đồng loại của mình mà ông ta chỉ nhận thức được 1 điều: Con người là một sinh vật cực kì mạnh mẽ, nó có thể vượt qua bất cứ một khó khăn nào

Lí do gì để Viktor Frankl đi đến kết luận này, thay vì như người khác sống trong thù hận và căm thù con người cho tới chết? Tâm lí học của Viktor Frankl cũng chỉ ở chỗ đó: BẤT CỨ MỘT SỰ KIỆN NÀO CŨNG KHÔNG HỀ CÓ MỘT Ý NGHĨA NGOẠI TRỪ Ý NGHĨA MÀ NGƯỜI TA GÁN CHO NÓ

Cái này đã nói ở bài trước: tất cả những giá trị như niềm tin, văn hoá, đạo đức... cũng đều do con người tự tạo ra dựa trên lượng thông tin mà các bạn bỏ vào đầu

Như vậy Viktor Frankl đã đưa chúng ta quay về khởi điểm của mọi vấn đề: CÁC BẠN MUỐN CUỘC ĐỜI CỦA MÌNH CÓ ĐẦY Ý NGHĨA THÌ BẮT BUỘC CÁC BẠN PHẢI GÁN CHO NÓ 1 Ý NGHĨA NÀO ĐÓ-nếu không làm được điều này thì các bạn phải rơi vào 2 trường hợp sau:

1. Cuộc đời các bạn sẽ kết thúc ở con số 0-nhạt nhẽo và vô vị

2. Các bạn giống như một con robot bị môi trường và người xung quanh gán cho 1 ý nghĩa nào đó

Dù có rơi vào trường hợp nào thì chắc chắn các bạn cũng sẽ chìm vào thế giới sau: đời là bể khổ

Khi Đức Phật còn tại thế, có 1 người phụ nữ chịu biết bao nhiêu đau khổ, và người này tìm đến Đức Phật để nhờ sự cứu giúp. Đức Phật chỉ hỏi câu này: "KHỔ LÀ GÌ?"

Khổ là gì? sướng là gì?... tất cả những thứ này đều do con người tự tạo ra bằng cách gán cho nó 1 giá trị nào đó. Cho nên quan niệm của Phật Giáo: đời là bể khổ-bằng cách đưa mọi thứ trở về hư không, về vô thường... Bằng cách lánh xa trần thế, yên nghỉ ở cõi niết bàn để đưa mọi thứ về con số 0

Đối với Lão-Trang thì họ ngao du sơn thuỷ, sống nơi rừng sâu núi thẳm để đưa mọi thứ trở về vô vi

Thế nhưng có thật sự là chúng ta nên theo 2 trường phái này?

Các bạn hãy nên nhớ: BẤT CỨ MỘT LOẠI TƯ TƯỞNG NÀO DÙ CHO NÓ CÓ LÀ CỦA AI THÌ CŨNG ĐỀU LÀ SỰ PHẢN ÁNH QUAN NIỆM CỦA MỘT THỜI ĐẠI NÀO ĐÓ, GIAI ĐOẠN NÀO ĐÓ VÀ BỘ ÓC SẼ CHO CÁC BẠN THỨ MÀ CÁC BẠN TIN

Cho nên vấn đề đầu tiên để một người nào đó muốn bước sang 1 thế giới mới thì các bạn phải chấp nhận tiên đề này và phải làm cho bộ óc nó tin: ĐỜI LÀ BỂ SƯỚNG VÀ CUỘC ĐỜI NÀY ĐÁNG SỐNG

Anthony Robbins ông ta nói rằng, nếu như có quan niệm cho rằng số phận con người do 1 thế lực siêu nhiên nào đó điều khiển, như " vận mệnh", "kiếp..." như các Tôn Giáo tin tưởng thì thà ông ta chọn một nền văn hoá khác, một nơi khác để ông ta sinh sống, nơi mà số phận của ông ta do chính ông ta định đoạt. Ta cũng muốn làm tương tự, nếu như có cái quan niệm cho rằng đời là bể khổ và ta không bao giờ có được thứ mà ta muốn thì thà ta chọn nền văn hoá khác, đất nước khác, đảng phái khác hoặc hành tinh khác... nếu không tìm ra nơi này thì thà chết mẹ đi còn hơn.

Thế nhưng không biết vì một sự ngu dốt nào mà phần đông nhân loại lại dùng cuộc đời mình để chứng minh cho người khác thấy rằng: đời là bể khổ và tôi không bao giờ có được thứ tôi muốn. Thế tại sao người ta không chịu dùng cuộc đời mình để chứng minh thứ lộn ngược lại: đời là bể sướng, đời này đáng sống và ta có thể có được bất cứ cái gì mà mình muốn. Tại sao không để những thế hệ đi sau chúng ta thấy được điều này, để rồi họ có thêm sức mạnh và nghị lực để sống?

Tại sao nhân loại lại ít Anthony Robbins và Viktor Frankl đến thế? Các bạn có muốn con cái các bạn, những thế hệ tiếp theo nữa phải suốt ngày rên rĩ, đau khổ cho tới chết?

Muốn làm điều này thì cái đầu tiên mà bất cứ một con người nào cũng phải làm: HỌC CÁCH GÁN LẠI TOÀN BỘ MỌI GIÁ TRỊ CHO SỰ KIỆN. Các bạn phải tẩy não bằng cách vứt bỏ toàn bộ những thứ giáo dục dốt nát mà các bạn bị nhồi vào đầu cho đến tận bây giờ, những thứ giáo dục khiến cho cuộc đời các bạn chỉ toàn là những ngày tháng nhàm chán đau khổ, dù cho thứ giáo dục này có là của thần thánh phương nào

Nếu các bạn không làm điều này thì đồng nghĩa với việc các bạn đang tự tay phá huỷ tương lai của các thế hệ tiếp theo: cụ thể là con cái, cháu chắt của các bạn. Các bạn dạy cho chúng cái gì khi bản thân các bạn phải chịu khổ, phải sống những ngày tháng buồn tẻ và nhạt nhẽo. Hay các bạn cũng muốn chúng tiếp nối con đường của cha mẹ chúng?

Nếu như Viktor Frankl ông ta không học cách gán lại toàn bộ mọi giá trị cho sự kiện: thay vì đi hận thù con người thì ông ta dùng bản thân mình để chứng minh cho câu nói: Con người là một sinh vật cực kì mạnh mẽ, nó có thể vượt qua bất cứ một khó khăn nào. Các bạn học được gì từ ông ta? Các bạn có cảm thấy rằng mình nên hận thù con người vì những bất công mà mình trải qua và kết thúc cuộc đời như thế, hay là nên gán lại mọi giá trị để rồi được bước sang 1 cuộc đời mới?

Những bất công mà các bạn đã gặp có là gì so với Viktor Frankl hay không? Cả gia đình ông ta đều bị thiêu sống...

Cho nên các bạn đang có trong tay một phương thuốc nhiệm màu để đưa các bạn sang 1 thế giới mà các bạn chưa hề biết: ĐỜI LÀ BỂ SƯỚNG VÀ CUỘC ĐỜI NÀY ĐÁNG SỐNG BẰNG VIỆC HỌC CÁCH GÁN LẠI MỌI GIÁ TRỊ CHO SỰ KIỆN

Nếu gặp khó khăn, thất bại, bất công... thì như đã nói: gán lại giá trị bằng cách nhìn về phái trái. Ta học hỏi được cái gì từ chúng để rồi từ đó nâng mình lên cao và làm gương cho người khác-những người cần sự động viên về tinh thần để rồi họ cũng tự mình thoát ra khỏi cuộc đời đầy tăm tối này, chứ đừng như những bọn dốt nát-những kẻ đã không còn tương lai vì lười biếng và luôn tìm cách kéo người khác chết chung với mình

Cho nên ta muốn gửi đến những ai có ước mơ và lòng kiên trì một thông điệp sau: dù cho các bạn có là ai, có giàu hay nghèo, có bằng cấp hay không... chỉ cần các bạn có ước mơ và lòng kiên trì thì sau lưng các bạn có một con người và người này đủ bản lĩnh để biến bất cứ một ước mơ nào đó của các bạn thành hiện thực, miễn ước mơ này hoàn toàn phù hợp với tự nhiên và đừng làm hại đến người khác

Quay về khởi điểm: Triết học hiện sinh vô thần

Như đã nói: cuộc đời này có đáng sống hay không, có ý nghĩa hay không có ý nghĩa... thì đều phụ thuộc vào bản thân của mỗi con người: các bạn có chịu gán giá trị cho nó hay không, và gán như thế nào.

Và tiếp theo là triết học hiện sinh vô thần, việc ý nghĩa của sự kiện được gán như thế nào... thì không phụ thuộc vào bản thân sự kiện, không phụ thuộc vào môi trường... mà nó phụ thuộc vào hành động của chủ thể. Có nghĩa là đối với triết học hiện sinh thì hành động là thứ khiến bạn trở thành cái gì mà bạn muốn

Cho nên triết học hiện sinh tôn thờ cái sáng tạo, bởi vì chỉ có sáng tạo nó mới đẩy lùi được những phi lí và đau khổ trong cuộc đời, nếu không có sáng tạo thì sự nhàm chán và nhạt nhẽo sẽ xuất hiện, và tiếp theo đó là con người rơi vào tuyệt vọng và chết.

Bởi thế cách duy nhất để con người không bị tuyệt vọng và sự nhàm chán vây quanh cũng như tìm thấy cho mình một ý nghĩa nào đó trong cuộc đời là phải không ngừng sáng tạo, muốn sáng tạo là phải mạo hiểm, là phải liều lĩnh

Khái niệm liều của chủ nghĩa hiện sinh không được hiểu là liều lĩnh của những kẻ tầm thường, mà đó là liều lĩnh để sáng tạo ra bản thân mình, họ phải liều bởi vì không có một nguyên tắc nào làm tiêu chuẩn-nếu có thì chẳng gọi là sáng tạo, cho nên mọi hành động hiện sinh đều mang tính chất là liều. Liều là nói, là làm,. là hành động, là sáng tạo để vươn tới cái cao hơn... và cứ như thế cho đến vô cùng cho tới khi nào nhắm mắt xuôi tay thì thôi

Thế sáng tạo ra cái gì? Cái đẹp và cái cao cả bởi vì không có loại khoái cảm nào cao hơn là cái đẹp và cái cao cả. Và chỉ có cái đẹp và cái cao cả mới không bị bào mòn bởi thời gian. Cho nên các bạn thấy những thiên tài, vĩ nhân hay anh hùng... họ làm những hành động hay công trình khoa học... bởi vì những thứ này mang lại cho họ cảm giác "phê"-cảm giác này không có loại thuốc phiện nào qua nỗi đâu. Ai đó nếu có làm được những việc mà trước đó mình chưa làm được, và những việc này nó gắn liền với cái đẹp và cái cao cả thì mới biết được phần nào cảm giác này

Cái đẹp là một phạm trù thẩm mỹ học dùng để chỉ một phẩm chất thẩm mỹ của sự vật, khi nó phù hợp với quan niệm của con người về sự hoàn thiện và tính lí tưởng, có khả năng gợi lên ở con người một thái độ thẩm mỹ tích cực do tác động qua lại giữa đối tượng và chủ thể

Cái cao cả là một phạm trù của thẩm mỹ học dùng để chỉ những phẩm chất khách quan của những sự vật, hiện tượng, có tầm vóc lớn, có sức mạnh phi thường gây nên ở con người cảm xúc ngưỡng mộ, thán phục, sảng khoái, phấn chấn khi vượt qua được trạng thái choáng ngợp, bối rối ban đầu do chưa làm chủ được đối tượng. Từ đó có khả năng khơi dậy được sức mạnh bản chất nơi con người, kích thích ở con người ý chí, khát vọng để vượt qua được những khó khăn thử thách để vươn tới tầm cao

Vygotskij nói: "Các cảm xúc về nghệ thuật là cảm xúc của trí tuệ"

Cho nên muốn cảm nhận được cái đẹp và cái cao cả thì các bạn phải nâng học thức mình lên, nâng khả năng cảm thụ nghệ thuật của mình lên

Do vậy để có được một cuộc đời đáng sống, có ý nghĩa và hạnh phúc thì các bạn phải đảm bảo thoả mãn 3 điều kiện sau

1. Phải có ước mơ, cụ thể ước mơ đó phải đưa các bạn đến cái đẹp và cái cao cả. Và ước mơ này phải kéo dài cho tới chết nếu như không muốn sự nhạt nhẽo và vô vị của cuộc sống xuất hiện

2. Phải thực hiện hành động nhằm biến ước mơ thành hiện thực

3. Phải thích thú trong việc làm hành động đó-cái này môn NLP cho phép các bạn lên đến đỉnh điểm của hạnh phúc, vì có những phương pháp luyện tập trong môn NLP cho phép các bạn hoán đổi cảm xúc của những hành động

Vd:
hành động chơi game, bài bạc-> mang lại cảm giác thích thú và sướng
hành động học ->mang lại cảm giác chán

Môn NLP cho phép các bạn làm điều này sau 1 thời gian luyện tập

hành động chơi game, bài bạc->mang lại cảm giác chán
hành động học ->mang lại cảm giác thích thú và sướng

Cho nên chỉ cần các bạn trở thành Master trong lĩnh vực NLP thì không có 1 cảm giác nào mà các bạn không đạt được

Ta cần một ước mơ

Ngay chính ngày hôm nay, ta muốn vẽ ra một tương lai cho mình, ta cần một đích đến...

Sau khi mọi việc đã đâu vào đấy, ta sẽ rong chơi khắp nơi để tìm ra một người bạn đời cho mình. Trong trí tưởng tượng của ta nàng phải hiền lành, đáng yêu, biết làm nũng nữa thì tốt... Sau đó 2 đứa sẽ đi khắp mọi nơi trên thế giới, những nơi mà vốn dĩ có nằm mơ ta cũng muốn đặt chân đến đó. Nào là đi trượt tuyết, lướt sóng, leo núi...

Ta dự tính không biết mình sẽ làm đám cưới mấy lần trong đời, khoảng 10 lần với 1 người thì tốt-vì có ai cấm điều này đâu. Khoảng 2 năm đặt chân lên Châu Âu, đến 1 nhà thờ nào đó, nhờ 1 vị cha đạo nào đó... thế là khoảng 2 năm thì lại làm đám cưới 1 lần... nghĩ tới khung cảnh này thì lại thấy vui

Sau đó tìm nơi nào yên bình, tốt đẹp mua 1 cái biệt thự xây dựng gia đình. Hi vọng nàng sẽ sinh cho ta 2 đứa nhỏ, gái trước trai sau. Mỗi tối thì chị sẽ kể chuyện cổ tích cho em ngủ. Sau đó bố lại kể chuyện cổ tích cho chị ngủ. Sau đó bố bế mẹ vào phòng riêng để tận hưởng cơ thể của nhau

Sáng dậy thì đi tập thể dục, trưa về thì học nấu ăn, chiều lại thì trồng cây, học khiêu vũ, tối hơn chút nữa đánh đàn cho nhau nghe...

Sau đó ta sẽ nuôi dạy con cái ăn học đến nơi đến chốn, cho nó sang Châu Âu học hành là tốt nhất...

Cứ như thế, còn biết bao nhiêu dự định mà ta muốn làm. Bởi vì cuộc đời này sẽ nhàm chán biết mấy nếu như người ta không chịu sáng tạo...

Ta sẽ dành trọn cuộc đời này để sáng tạo ra cái đẹp và cái cao cả. Ta sẽ biến tất cả những ước mơ đó thành hiện thực bằng những hành động của mình...

Và ngày hôm nay hành động tiếp theo đã được thực hiện...


Lâu quá không vào, mấy hôm nữa Doremon sẽ viết bài mới, nhân tiện trả lời các câu hỏi

1. Ai muốn làm bạn với Doremon thì Doremon rất vui, nhưng tạm thời Doremon không có thời gian để trò chuyện được đâu, nếu các bạn chịu đi cùng đường với Doremon thì không sớm thì muộn chúng ta sẽ gặp nhau ngoài đời

2. Những ai còn có tư tưởng học nhanh cho xong thì nên bỏ cuộc để khỏi thất vọng

3. Việc học như thế nào là quyền của mỗi người, ai đó muốn học theo Doremon thì cứ tiếp tục, còn ai muốn học theo cách khác là quyền của các bạn, nếu cảm thấy tiến bộ thì tiếp tục, còn không thì tìm cách khác cho đến khi nào tìm ra cách học tiến bộ thì thôi

chú ý:

Vẫn nhắc lại cho những ai muốn đi cùng với Doremon: các bạn phải đảm bảo cho mình 1 nền tảng cơ bản thật vững chắc. Như Anthony Robbins có câu này "short-term solutions often become long-term problems"

Tư tưởng đi tắt đón đầu, học cho nhanh, hoặc học để chữa cháy... mà không có 1 nền tảng cơ bản chẳng đưa các bạn đi về đâu cả ngoài việc phí thời gian.
Lâu quá không vào, mấy hôm nữa Doremon sẽ viết bài mới, nhân tiện trả lời các câu hỏi

1. Ai muốn làm bạn với Doremon thì Doremon rất vui, nhưng tạm thời Doremon không có thời gian để trò chuyện được đâu, nếu các bạn chịu đi cùng đường với Doremon thì không sớm thì muộn chúng ta sẽ gặp nhau ngoài đời

2. Những ai còn có tư tưởng học nhanh cho xong thì nên bỏ cuộc để khỏi thất vọng

3. Việc học như thế nào là quyền của mỗi người, ai đó muốn học theo Doremon thì cứ tiếp tục, còn ai muốn học theo cách khác là quyền của các bạn, nếu cảm thấy tiến bộ thì tiếp tục, còn không thì tìm cách khác cho đến khi nào tìm ra cách học tiến bộ thì thôi

chú ý:

Vẫn nhắc lại cho những ai muốn đi cùng với Doremon: các bạn phải đảm bảo cho mình 1 nền tảng cơ bản thật vững chắc. Như Anthony Robbins có câu này "short-term solutions often become long-term problems"

Tư tưởng đi tắt đón đầu, học cho nhanh, hoặc học để chữa cháy... mà không có 1 nền tảng cơ bản chẳng đưa các bạn đi về đâu cả ngoài việc phí thời gian.

fr33d00m wrote:
Em có 1 câu hỏi là làm thế nào để mình có thể mô phỏng theo các bậc vĩ nhân, từ hành động cho đến tư duy, em cũng đã có suy nghĩ, tìm tòi câu trả lời và em nghĩ là mình phải đọc sách viết về họ, sách do họ viết. Mong anh cho em xin ý kiến! Thân. 


Muốn mô phỏng bất cứ một con người nào thì phương pháp do môn NLP đưa ra như sau:

1. Họ bỏ thời gian để nghiên cứu về mẫu hình-cụ thể là các thiên tài, các bậc vĩ nhân... từ cuốn sách họ đọc, cho tới cách tư duy, hành động...

2. Họ bắt chước y chang từ bên ngoài như tướng đi, cách ăn mặc... cho tới bên trong như cách tư duy, cách đặt vấn đề

Những chuyên gia trong lĩnh vực "mô phỏng" họ có thể mô phỏng bất cứ 1 kĩ xảo nào của người khác trong 1 thời gian rất ngắn, bởi vì họ đã bỏ rất nhiều thời gian để luyện tập kỹ xảo mô phỏng. Nói như thế không có nghĩa là họ có thể mô phỏng 100%, mà xác xuất để họ có được kĩ xảo của những thiên tài là rất lớn.

Những người bình thường thì chỉ cần mô phỏng các thiên tài được 50% cũng đã quá đủ để dùng

Đối với những người nhập môn như em muốn mô phỏng ai đó thì rất là lâu, bởi vì trước hết em cũng phải có 1 lượng tri thức nào đó gọi là cơ bản. Như anh muốn mô phỏng ai thì cũng rất dễ bởi vì anh đã luyện tập cái này từ lâu rồi

Phương pháp đơn giản nhất và hiệu quả nhất để mô phỏng 1 kĩ xảo của người khác như sau:

1. Chọn đối tượng mình cần mô phỏng, nếu còn sống thì gặp trực tiếp người đó để học hỏi là nhanh nhất, nếu đã chết thì đọc toàn bộ tư liệu liên quan đến người đó, những cuốn sách, công trình do người đó viết ra và đảm bảo phải hiểu những gì họ viết

2. Tạo ra sự ám ảnh cho bộ óc bằng cách đi photo bức chân dung của họ dán lên bàn làm việc, bàn học... sáng dậy nhìn vào cái hình đó, tối trước khi đi ngủ nhìn vào cái hình đó. Trong giai đoạn này có thể nói là gần như cách xa trần thế, mục đích là chỉ để nạp vào đầu thông tin và hình ảnh liên quan đến người cần mô phỏng

3. ACT AS IF-HÀNH ĐỘNG NHƯ THỂ-đây là giai đoạn quan trọng nhất, những tổng thống Mỹ sau thời Abraham Lincoln cách làm việc của họ cũng gần tương tự, đó là họ cố gắng mô phỏng Abraham Lincoln bằng phương pháp như đã nói, và khi gặp bất cứ 1 sự kiện khó khăn nào thì họ luôn đặt câu hỏi: Nếu Abraham Lincoln gặp vấn đề mà họ đang gặp thì Abraham Lincoln sẽ làm như thế nào? Và lúc này họ hành động như thể họ là Abraham Lincoln

Cho nên Doremon nói thật, việc các bạn muốn có 1 tài năng phi thường nào đó thì cũng chẳng có gì khó khăn, bởi vì Doremon đang có trong tay hầu như là những công cụ mạnh mẽ nhất để giúp các bạn thành bất cứ cái gì mà các bạn muốn, nhưng cái khó khăn nó là ở chỗ này: Các bạn có đủ can đảm và kiên trì để luyện tập hay không?

Như Napoleon Hill ông ta sinh ra trong 1 gia đình nghèo đói, thế nhưng ông ta muốn có 1 cuộc đời mới và ông ta đã trả 1 cái giá: cần cù và khổ luyện. Napoleon Hill là tác giả của cuốn sách rất nổi tiếng Think and Grow Rich và là cố vấn cho 3 đời Tổng Thống Mỹ. Một đứa trẻ sinh ra trong nghèo đói và đạt được thành tựu như thế thì các bạn cũng biết được khó khăn mà ông ta đã trải qua

Ông ta cũng dùng kỹ xảo mà Doremon đã nói ở trên để đi mô phỏng tích cách của vài chục bậc thiên tài, và sức ám ảnh này nó mạnh tới mức mà Napoleon Hill mô tả giống như ông ta bị ma ám. Nhưng qua được giai đoạn đó thì Napoleon Hill đã lột xác

Doremon cũng tương tự, đã bỏ đúng 1 năm 6 tháng cách xa trần thế để đi mô phỏng các kĩ xảo của thiên tài, và sau thời gian biệt lập với thế giới bên ngoài-không nói chuyện với ai, chỉ đọc những thứ liên quan tới thiên tài... sau khi vượt qua giai đoạn đó thì Doremon mới có ngày hôm nay

Thế nhưng Doremon tâm sự trước với các bạn: CÁI GÌ CŨNG CÓ CÁI GIÁ CỦA NÓ

Nếu ai đó cảm thấy rằng mình chán ghét cuộc đời hiện tại và cần 1 cuộc đời mới thì các bạn nên làm, còn không thì đừng bởi vì chỉ tốn thời gian. Như việc mô phỏng ở trên, các bạn không cần thiết phải như Doremon là cách xa trần thế, mà các bạn chỉ cần làm từng bước một-có nghĩa là cứ bắt chước 1 chút khoảng 2 năm, bởi vì bộ óc các bạn không chịu nỗi sự thay đổi đột ngột như thế đâu

Cho nên bài viết về các công cụ ám ảnh cho bộ óc Doremon chưa viết đâu, bởi vì như đã nói, muốn thay đổi 1 cái gì đó thì nó cần thời gian, chứ không phải muốn là được.

Tiếp theo nữa là vấn đề nhạy cảm này, đó là vấn đề từ chối các thông tin tiêu cực. Doremon cũng nói cho những ai nghiêm túc: các bạn phải suy nghĩ cho thấu đáo về vấn đề này. Bởi vì hầu hết những ai đọc bài viết của Doremon thì không còn nhỏ, cho nên đừng để chuyện đi nữa đường thì lại đứt gánh sau đó hối hận

Thông qua những gì mà Doremon học được từ nhóm tinh tuy nhất nhân loại, thì họ tâm sự thế này: cái trở ngại cản đường họ bước lên 1 cuộc đời mới là các mối quan hệ xung quanh

Cái này cũng đã nói: các bạn phải chấp nhận từ bỏ các mối quan hệ cũ-cụ thể phải chấm dứt với những người không có lí tưởng, không có ước mơ, không có tương lai... dù cho họ có tốt đến đâu đi nữa

Felix Dennis-nằm trong nhóm giàu nhất thế giới, ông ta cũng từ nghèo mà lên, ông ta khuyên những ai muốn thay đổi cuộc đời câu này, các bạn nghiền ngẫm xem sao: những người đã không thay đổi được cuộc đời-cuộc đời của họ đã không còn tương lai, thì khi nghe người khác muốn sống hêt mình, muốn làm giàu... ngoài mặt thì họ chúc mừng các bạn thành công, còn trong lòng thì họ sẽ mừng hơn nếu như các bạn thất bại-cái này có đúng hay không thì chỉ có trời mới biết

Cho nên những người Doremon kể tên trong bài viết, họ rất sợ "người thân" của mình, bởi vì những người này họ luôn mong ước người khác cũng ngu, cũng nghèo, cũng khổ như mình...

Doremon hỏi các bạn câu thật lòng này: có mấy ai đang sống xung quanh các bạn mong các bạn trở thành thiên tài, giàu sang, hạnh phúc... Hay là họ mong thứ lộn ngược lại-Doremon là nhà Tâm Lí Học các bạn à, cho nên những vấn đề này Doremon biết không ít đâu, Doremon biết tới tận thứ đằng sau, cái thứ nằm trong bộ óc của họ chứ không phải là lời nói sáo rỗng bên ngoài

Lí do vì sao Doremon phải viết mấy thứ này, bởi vì Doremon đã chán ghét mấy lời sáo rỗng và giả tạo lắm rồi. Mặc dù tuổi đời Doremon còn nhỏ-chỉ 27t thôi, nhưng Doremon đã đi đến chỗ nào rồi, cho nên Doremon vẫn khuyên cho những ai muốn thoát khỏi cái nghèo, cái dốt, cái đau khổ câu này: KHÔNG MỘT AI CHĂM LO CHO CÁC BẠN NGOÀI CHÍNH BẢN THÂN CÁC BẠN

Còn vì sao Doremon lại phải nói rõ đến như thế, bởi vì Doremon biết rõ cuộc đời mà phải gắn liền với cái nghèo, cái dốt, cái đau khổ... nó thảm hại tới mức nào. Thế nhưng phần lớn các bạn không biết đâu, cho nên các bạn vẫn cứ mong chờ sự cứu trợ từ 1 ai đó, ai cứu các bạn bây giờ?

Doremon viết hết những gì mình biết ra đây, để các bạn tự luyện tập và thay đổi cuộc đời của mình, để tự chăm lo cho mình, và đương nhiên là sẽ động chạm đến rất nhiều người-có thể bây giờ là chưa, nhưng sau này biết đâu

Nhưng cái giá của nó vẫn là chỗ này: các bạn phải chấm dứt mối quan hệ với những người đã không còn tương lai-việc không còn tương lai là do họ tự chọn vì lười biếng và không có can đảm. Doremon biết có nhiều người sẽ không làm được việc này, vì đủ mọi thứ xung đột về tâm lí sẽ diễn ra... Nhưng nếu các bạn không làm được thì đó cũng do các bạn tự chọn

fr33d00m wrote:
Anh Doremon rảnh rỗi có thể viết bài về phương pháp NLP được không ạ? Nhất là việc sử dụng NLP trong giao tiếp smilie 


Muốn giao tiếp giỏi thì em phải học khả năng hùng biện, nói tóm lại là phải đi mô phỏng các nhân vật nổi trội nhất trong lĩnh vực này, anh giới thiệu cho em 4 con người sau:

Tô Tần và Trương Nghi- học trò của Quỉ Cốc Tử, đứng đầu học phái Tung Hoành Gia thời Xuân Thu-Chiến Quốc

Socrates: người sáng lập triết học Phương Tây

Abraham Lincoln: Tổng Thống Mỹ-người giải phóng nô lệ

4 con người này có khả năng hùng biện có thể nói là nâng lên tầm của nghệ thuật, họ mà phát biểu thì dù người khác có 10 cái mỏ cũng không cãi lại nổi đâu

Doremon mới post các tài liệu về lập trình, ai học thì vào download

/hvaonline/posts/list/44426.html#274146
Không biết khi nào Doremon mới có dịp quay lại lĩnh vực này nên Doremon cung cấp cho các bạn những cuốn sách rất hay về lập trình, cũng như các vấn đề liên quan đến thị trường và viết software, app... kiếm tiền. Doremon giới thiệu vài cuốn thôi, nhiều quá các bạn cũng đọc không hết. Nếu ai đó có ý định đi theo lĩnh vực này thì các bạn nên bỏ thời gian ra để đọc hết đống sách này, thay vì tự mò rất tốn thời gian

1. Beginning Programming For Dummies-Cuốn này cơ bản nhất, đọc xong cuốn này mới nên nghĩ đến chuyện đọc cuốn khác




Link: http://www.mediafire.com/?mvvuix9d31ek2lm

2. Concepts of Programming Languages - 10th Edition-Cuốn này hay nhất nhưng trình độ cao lắm mới đọc nổi cuốn này




Link: http://www.mediafire.com/?iow0i09wfg1yp3l

3. Think Like a Programmer - An Intro. to Creative Problem Solving -




Link: http://www.mediafire.com/?0a7gx2dd62iqffu

4. The Way to Go OnlyGill




Link: http://www.mediafire.com/?op2ostjpoq2cqbo

5. Problem Solving, Programming Concepts 9th




Link: http://www.mediafire.com/?2y8i35kxpg52ug3

6. Pragmatic.The.Developers.Code.Feb.2012




Link: http://www.mediafire.com/?wkku523zahgm10a

7. Pragmatic - The Passionate Programmer 2009




Link: http://www.mediafire.com/?9fv8hd8yqxfoxvm

8. O'Reilly - The Productive Programmer




Link: http://www.mediafire.com/?rbb0rudou7ababf

9. Masterminds of Programming Conversations




Link: http://www.mediafire.com/?28ebm7mcdgue8bj

10. Foster - Programmer's Ultimate Security Desk Reference




Link: http://www.mediafire.com/?bsxk93mxup4ahr5

11. Cracking_the_Coding_Interview-4Edition




Link: http://www.mediafire.com/?xs9bnjw1770zdj5

12. Coders at Work




Link: http://www.mediafire.com/?h19xq5708j45xg2

13. Code Leader Using People Tools and Processes to Build Successful Software




Link: http://www.mediafire.com/?evez572ehazhwc6

14. Code Craft - The Practice of Writing Excellent Code - P. Goodliffe




Link: http://www.mediafire.com/?900bid67vhylt8a

15. Beautiful Code - Leading Programmers Explain How They Think




Link: http://www.mediafire.com/?gbpfyuk2s9fk60y

16. 97 Things Every Project Manager Should Know




Link: http://www.mediafire.com/?4fqcdbuz49nlru6

18. 97 things every programmer should know




Link: http://www.mediafire.com/?19rtb32bco13ftd

19. OReilly - 97 Things Every Software Architect Should Know




Link: http://www.mediafire.com/?6e8zu3avna34pnx

20. Programming Interviews Exposed




Link: http://www.mediafire.com/?f1rhfus4a818a3t

21. The Web Startup Success Guide




Link: http://www.mediafire.com/?cds788drbzc859n

22. From Program to Product




Link: http://www.mediafire.com/?lsp4za1we8emthn

23. The Business of Software




Link: http://www.mediafire.com/?gs4eleh2whn8w48

24. Get Rich With Apps




Link: http://www.mediafire.com/?dc6erz7oj4m54yn

25. App.Savvy




Link: http://www.mediafire.com/?9fk0ecb9hp59wl8

ducanh53252 wrote:
Anh có nói đầu tiên nhất là "phải nói tiếng anh như tiếng mẹ đẻ" em càng ngày càng thấy tiếng anh thật sự cần thiết để học hỏi những cái hay, cái đẹp mà trong ngôn ngữ của ta không có hoặc có ít. Đầu tiên anh cũng chinh phục được tiếng anh, sau đó tiếp tục học cái hay cái đẹp ở trong ngôn ngữ tiếng anh phải không, có phải chỉ cần học được tiếng anh là em và các bạn có thể có được ít hoặc nhiều những kiến thức vô giá mà anh đang có phải không phải không? còn nhiều câu hỏi lắm nhưng đôi lúc lại quên đôi lúc lại nhớ smilie . Trả lời em anh nhé, chào anh! 


Em vẫn chưa thực sự hiểu được giá trị của Tiếng Anh

Doremon đang dần chuyển sang 1 giai đoạn mới, cho nên sẽ cố gắng viết hết những mình biết cho các bạn đọc, đương nhiên không thể nào viết hết nỗi đâu, sau này khi nào kết thúc topic thì Doremon sẽ cung cấp cho các bạn những cuốn sách để các bạn tự đọc

Vì đây là diễn đàn, biết bao nhiêu người vào đọc, học thức thì cũng có mà dốt nát thì cũng đầy, cho tới đủ mọi tầng lớp, cho nên nhiều khi Doremon muốn viết cho những ai chịu đọc và chịu suy nghĩ để thay đổi cuộc đời thì cũng khó. Nếu viết mà động chạm đến "văn hoá hay học thức" của những người không chịu suy nghĩ thì rất phiền phức, nhóm người này nguy hiểm lắm, họ có thể gào thét, ăn vạ... và tìm đủ mọi cách cũng chỉ để chứng tỏ cho người khác thấy được sự dốt nát của mình

Như đã nói, Doremon chỉ học tri thức của nhóm tinh tuý nhất nhân loại, cho nên nhận xét của Doremon sẽ đụng chạm đến rất nhiều thứ, và Doremon luôn tìm cách cân bằng điều này trong từng bài viết, và cũng may là xung đột ít xảy ra

Doremon vì đi trước nên những ai muốn học ở Doremon thì các bạn nên tiếp thu những gì mà Doremon đã viết. Mặc dù Doremon không là gì cả, nhưng những thứ Doremon viết ra thì chưa chắc những nhân vật có tên có tuổi đã làm được. Điều này có thể được cho là ngạo mạn, thế nhưng các bạn sẽ tin nếu các bạn đọc được những gì do các nhân vật được cho là có tên có tuổi viết.

Lí do của sự khác biệt này đó là về tầm nhìn. Dù đó có là Giáo Sư hay thậm chí cho tới bác học hoặc cao hơn nữa là thất học... thì những người này họ luôn bị bó buộc vào 1 lĩnh vực nào đó, cụ thể là tầm nhìn của họ chỉ hạn hẹp trong phạm vi của họ. Còn Doremon thì luôn mở rộng phạm vi hiểu biết của mình trong khả năng có thể

Bây giờ Doremon sẽ cung cấp cho các bạn cái được gọi là tầm nhìn. Những con người thành công nhất, giỏi giang nhất họ đều có cái này, cho nên các bạn cũng cần phải có nó để nâng tầm mình lên

Tầm nhìn ở đây là họ có thể biết được tương lai dựa trên cơ sở ở hiện tại. Doremon lấy ví dụ, Robert Kiyosaki khi ông ta nghe đến lời khuyên cho thế hệ trẻ: học hành chăm chỉ, lấy được điểm cao, đạt được bằng giỏi, đi xin việc làm, tới tháng lãnh lương... thì ông ta chỉ cười. Còn các bạn thì hoàn toàn đồng ý, cái khác biệt là ở chỗ đó

Cụ thể, nếu các bạn làm theo lời khuyên đó thì Doremon cũng có thể mô tả cuộc đời của các bạn như sau

1. Các bạn cố gắng học hành chăm chỉ, nghe lời, làm đúng theo những gì được giảng dạy trên trường... còn việc học này có đem lại sự thích thú cho các bạn hay không thì phần lớn là không

2. Sau đó lấy được tấm bằng, có thể loại trung bình, khá, giỏi... Nếu may mắn thì xin được việc làm, còn không thì thất nghiệp phải kiếm nghề khác

3. Nếu có được việc làm như mong ước thì giai đoạn đầu là phải làm theo lệnh, những chuyện bợ đỡ, nghe lời, đi bằng 2 đầu gối chắc không thiếu...

4. Trong giai đoạn mới làm thì tiền lương chỉ đủ sống. Nếu chịu chăm chỉ và làm lâu năm thì có thể dư ra chút ít

5. Nếu không bị thất nghiệp do thị trường đi xuống, lạm phát... thì sau vài chục năm các bạn có đủ tiền để mua 1 căn nhà nhỏ, chăm sóc cho gia đình

6. Về hưu với số tiền nhỏ để an hương tuổi già và chết

7. Nếu bị thất nghiệp sau vài năm làm do thị trường bấp bênh thì các bạn phải làm nghề khác.. cứ như thế

8. Những va chạm và bị dồn ép từ lúc đi học cho tới lúc đi làm cho tới khi về hưu làm cho tâm hồn các bạn trở nên khô cằn, thiếu cảm xúc... và đa phần thì oán trách xã hội đã không chăm lo cho mình...

9. Trong khi làm các bạn sẽ chán nản bởi vì không ai có thể yêu nổi 1 nghề cho tới chết....

Đương nhiên đây chỉ là 1 bảng tóm tắt quá trình mà các bạn sẽ trải qua, và nó có thể đúng nhiều hoặc đúng ít nhưng cái khung nó là vậy.

Cái bạn xem thử có đúng với mình không? Cuộc đời như thế các bạn có muốn không? Doremon đảm bảo rằng không, thế nhưng vì tầm nhìn không có cho nên các bạn vẫn như thế này: học hành chăm chỉ, lấy được điểm cao, đạt được bằng giỏi, đi xin việc làm, tới tháng lãnh lương...

Tầm nhìn là vậy... thế nhưng để có được tầm nhìn thì không giản đâu, bằng chứng là có biết bao nhiêu con người đứng đầu 1 tổ chức từ công ty, doanh nghiệp, cho tới tỉnh, thành phố, đất nước... Vì không có được tầm nhìn cho nên mọi hành động của họ chỉ mang tính chất ngắn hạn

Cụ thể có những hành động của họ ngay tại thời điểm này sẽ gây ra 1 hậu quả không tưởng tượng được cho 5 hoặc 10 năm sau, nhưng vì không hay biết gì cho nên họ vẫn làm, và sau 5 năm nữa thì công ty phá sản, đất nước vẫn nghèo đói...

Và tương tự cho các bạn, nếu các bạn vẫn còn đang đi học thì Doremon thực lòng khuyên các bạn cái này: đừng nên nghe theo lời khuyên học hành chăm chỉ, lấy được điểm cao, đạt được bằng giỏi, đi xin việc làm, tới tháng lãnh lương. Vì lời khuyên này dẫn các bạn đi về đâu thì Doremon đã phân tích, nếu như các bạn cảm thấy rằng mình sống được cuộc đời đó thì cứ làm, còn không thì tìm con đường khác

Và con đường này thì Doremon cũng đã nói rất nhiều trong bài viết, đó là con đường của những người đa phần là bỏ học, còn lí do vì sao thì cũng đã nói, bởi vì họ có được tầm nhìn dài hạn.

Cụ thể như Robert Kiyosaki-ông ta có đi học nhưng rất ghét cái trường, khi ở tuổi khoảng 20-33 ông ta chịu khó chịu khổ để xây dựng cơ nghiệp và phá sản đến mấy lần thế nhưng lên đến tuổi 37 ông ta đủ tiền để sống 1 cuộc đời giàu sang mà không cần làm bất cứ cái gì nữa

Bạn của ông ta thì khi ông ta còn chịu khó chịu khổ ở tuổi 20-33 thì ai cũng có việc làm, có nhà có cửa... thế nhưng bây giờ khi Kiyosaki thành triệu phú, sáng thì đi đáng gôn với Donald trump, đi đâu cũng có máy bay riêng, thích thì đi du lịch, đánh bài, đi làm từ thiện... Còn bạn của ông ta tới tận giờ này vẫn đang cặm cụi làm việc, chịu sự chi phối của thị trường... không biết mất việc khi nào, và tuổi già thì cũng không biết lấy tiền đâu ra để sống

TẦM NHÌN NÓ LÀ NHƯ VẬY

Cho nên Doremon luôn khuyên các bạn, bởi vì Doremon có cái tầm nhìn mà những người xung quanh các bạn không hề có. Còn tầm nhìn này từ đâu mà ra: từ việc học hỏi từ những con người giỏi nhất thế giới. Học bằng cách nào: đọc sách do họ viết, nghe audio do họ nói... và những thứ này đều bằng Tiếng Anh

Bởi vậy: các bạn vẫn chưa hiểu được tầm quan trọng của Tiếng Anh đâu. Các bạn cứ cho rằng học Tiếng Anh là để làm bài test, lấy tấm bằng, đi xin việc làm...

Thế các bạn sẽ hỏi: có cần thiết phải nghỉ học hay không? Nếu nói thật sự, và nếu các bạn nghiêm túc trong việc chịu trách nhiệm cho cuộc đời mình thì Doremon vẫn nói lại câu này: VIỆC NGHỈ HỌC LÀ BẮT BUỘC, với các lí do

1. Ngay cả ở Mỹ, với 1 nền giáo dục thuộc loại bậc nhất mà những con người giàu sang, tài ba họ còn phê bình thì đừng nói chi đến Việt Nam

2. Việc đi học sẽ khiến các bạn mất đi khả năng tự học và làm khả năng sáng tạo bị cùn mòn

3. Các bạn được rèn luyện thói quen nghe lời... trong khi tính cách này chỉ có ở nhóm làm thuê-và đây là nhóm nghèo

4. Khi đi học thì các bạn bắt buộc phải làm theo cái chung, trong khi thước đo thành công ở trường đời thì đó là cái riêng, cụ thể các bạn phải dám nổi bật, phải dám khác người, phải đặt biệt hơn người khác. Các bạn xem thử có những con người tài ba, giàu sang nhất thế giới nào mà họ giống người thường không, nếu giống thì họ đã chẳng đạt được thành tựu như ngày hôm nay.

5. Cái nghiêm trọng nhất là tư tưởng ở trường học: nào là cái này không được, cái kia không được, không được thất bại, thất bại là xấu hổ, là nhục nhã... Trái ngược lại những người tài ba và giàu sang thì: họ luôn biến những cái không thể thành cái có thể, họ bị thất bại không biết bao nhiêu lần mới leo lên đỉnh của thành công. Còn các bạn hồi giờ thất bại được bao nhiêu lần? Hay các bạn cũng mang trong mình tư tưởng: không được thất bại... cho nên các bạn không bao giờ dám thử cái mới, vì thử cái mới nếu thất bại thì nhục nhã, bị nhạo báng...

Câu hỏi tiếp theo: không đi học, không có tấm bằng thì xây dựng sự nghiệp bằng cách nào? Doremon đang có trong tay cách để các bạn xây dựng sự nghiệp từ 2 bàn tay trằng và không cần tấm bằng... Và đây cũng là cách mà Doremon học được từ những con người giàu sang nhất thế giới, nhưng để làm được nó thì các bạn phải đảm bảo

1. Dùng được Tiếng Anh như Tiếng Việt, bởi vì chúng ta làm ăn với nước ngoài và đồng tiền kiếm được tính theo đơn vị USD

2. Các bạn phải có khả năng tự học

3. Các bạn phải làm những cái mới cho nên bắt buộc phải biết chấp nhận thất bại và học hỏi từ nó: nhớ lại bài nhìn về phía trái-tìm ra lời giải
...........

Tạm thời là vậy, cho nên quan niệm: phải có bằng cấp mới xin được việc làm, mới kiếm ra tiền... là quan niệm dành cho những ai muốn suốt đời làm theo lệnh.

Hi vọng rằng những gì viết ra không đụng chạm đến những người vốn mang nặng tư tưởng bằng cấp và học vị. Như rich dad và poor dad của Robert Kiyosaki

Poor dad: cha thật của Kiyosaki, làm bộ trưởng bộ giáo dục của Hawaii, luôn giáo dục Kiyosaki về việc học hành chăm chỉ... đi xin việc làm

Rich dad: cha của người bạn, bỏ học từ nhỏ khuyên Kiyosaki về việc làm investor

Kiyosaki cho tới khi 20t vẫn phân vân không biết nghe theo lời ai, nhưng khi Kiyosaki nhìn lại cuộc đời của 2 người, thì lúc này Kiyosaki mới toàn tâm toàn ý nghe theo lời của rich dad. Lí do:

Poor dad: làm bộ trưởng bộ giáo dục, nhưng luôn bị thiếu tiền, không có thời gian chăm sóc cho gia đình con cái, bị áp lực và vì xung đột nên bị cách chức, về hưu trong tình trạng chỉ đủ tiền cầm cự để sống. Đến lúc này Poor dad vẫn còn khuyên Kiyosaki là học hành chăm chỉ, đi xin việc làm. Kiyosaki kể rằng cha ông ta (poor dad), chết trong thất vọng và uất ức về xã hội, vì cha ông ta cho rằng xã hội phải chăm sóc cho ông ta vì ông ta đã cố gắng làm việc cả đời để cống hiến cho xã hội

Rich dad: mặc dù bỏ học, và chịu khó chịu khổ trong giai đoạn đầu, nhưng sau đó luôn sống trong sự thừa mứa tiền bạc, có thời gian để chăm sóc vợ con... và chết trong mãn nguyện...

Cho nên các bạn hãy suy nghĩ về vấn đề này. Trước sau gì các bạn cũng tới tuổi già, ít ra cũng có căn nhà đầy đủ tiện nghi, thêm cái vườn để trồng cây thì tốt... chứ đừng để lúc đó thất vọng và oán trách xã hội. Bởi vì: không ai lo lắng cho các bạn ngoài chính bản thân các bạn

Muốn làm điều này thì bây giờ các bạn nên trả 1 cái giá, và cái giá này sẽ ít vất vả hơn nhiều so với Doremon và những người đi trước, vì Doremon đã vạch ra hết con đường mà các bạn phải đi. Còn ai không đủ can đảm hay kiên trì thì các bạn phải chấp nhận: đời này bất công

Những ai đi đúng con đường thì họ được hưởng thành quả mà họ bỏ ra-cái bất công là ở chỗ đó: các bạn đi sai đường hoặc các bạn không chịu đi

casper2004 wrote:


Có nghĩa là mỗi bài em nghe 150 lần, rồi sau đấy tập đọc lại khoảng 50 lần, sau đó tập chép khoảng 1 lần. Tất cả em làm trong một ngày, qua ngày hôm sau lại làm như vậy với bài mới. Em dự đính khoảng 5,5 tháng là sẽ hoàn thành xong phần nghe này.

 


Em học như thế không hiệu quả đâu

Thay vì 1 ngày em học 1 bài 150 lần... sau đó bỏ luôn để qua bài mới thì em nên học nhiều bài 1 ngày, mỗi bài khoảng 5-10 lần thôi, nhưng cứ kéo dài cho đến 1-3 tháng

Có nghĩa là 1 bài phải được lập đi lập lại từ 1-3 tháng, một ngày 5-10 lần là tốt nhất
Những ai hỏi về bài mới viết thì sau này các bạn sẽ nhận được câu trả lời, hãy cứ đọc lại để thật sự hiểu nó đã, hơn nữa Doremon còn mổ xẻ bài đó ở các bài sau

chicong37: em học thế thì tiến bộ nhanh
19/2/2013

11 PM-Có lẽ đây là một ngày mà ta sẽ nhớ mãi trong đời cho đến khi chết, bởi vì có một lí do...

Ta đã hứa với bạn đọc rằng, ta sẽ giúp cho họ đạt được bất cứ cái gì mà mình muốn, ta đã ngạo mạn mà tuyên bố: Để đọc được bài viết này thì dù bạn đọc có phải bán nhà cũng còn quá rẻ. Ngông cuồng quá, ta là cái gì? Bài đọc này có giá trị gì để rồi ta lại to mồm và lớn tiếng?

Một kẻ không bằng cấp, không tên tuổi trong xã hội... nói ra ai nghe. Cho nên đâu đó đang tồn tại một vài cặp mắt soi mói, thậm chí là cả trăm và sau này là cả nghìn... họ đang chờ đợi ta thất bại, để rồi sự nhạo báng sẽ được vang lên: "Cậu chẳng làm được trò trống gì đâu... nhìn lại mình đi..."

Ta cũng đang nhìn lại mình... một sự khinh bỉ đang sục sôi... chính sự khinh bỉ này đã khiến ta rời bỏ 3 trường Đại Học, các người cười nhạo ta, phê phán ta về sự kiêu ngạo của mình và tìm đủ mọi cách để đưa ta về cuộc sống hèn yếu và dốt nát. Ta xin cảm ơn về điều đó, ta xin cảm ơn rằng mình còn sống đến tận giờ này, để rồi những lời nói được cho là ngạo mạn ngày nào lại tuôn ra: ĐỂ ĐỌC ĐƯỢC BÀI VIẾT NÀY THÌ DÙ BẠN ĐỌC CÓ PHẢI BÁN 10 CÁI NHÀ CŨNG CÒN QUÁ RẺ

Ta muốn nhấn mạnh như thế, để mọi người biết rằng: bán 10 cái nhà thì các bạn ăn dần cũng hết. Còn bài viết này nếu các bạn hiểu được và biết cách ứng dụng thì có ăn cả đời cũng không hết, sau đó truyền lại cho thế hệ tiếp theo ăn dần-quả thật rất là ngạo mạn

Buổi Đầu Của Ước Mơ

12/5/1774- Có 2 người đàn ông đang tiến lại một căn nhà nhỏ. Cửa mở ra, họ bước vào, cửa đóng lại. Chiếc chìa khoá đặt ngay trên mặt bàn...

Không một tiếng động vang lên. Họ nhìn vào mắt nhau... họ nhìn vào chìa khoá. Không khí đã đông cứng lại, mọi vật trở nên im lìm. Cả 2 người cùng cất tiếng nói: Khi nào quyết định cuối cùng được đưa ra thì cánh cửa này mới được mở.....

Bỗng nhiên ngày hôm nay ta lại nhớ về quá khứ của mình. Trong suốt cuộc đời này có bao nhiêu con người chịu đưa ra 1 quyết định cuối cùng, để rồi đời họ được rẽ sang một trang mới. Hay là họ cứ loay hoay một chỗ, như những người bị khoá chặt trong 1 căn phòng cho tới khi chết

Ngồi nhớ lại đời mình, nhiều khi ta lại muốn khóc, để đến được ngày hôm nay ta phải đưa ra biết bao nhiêu quyết định táo bạo, cũng gần 9 năm ròng, biết bao nhiêu cung bậc cảm xúc, từ đau khổ, dằn vặt lương tâm, chịu mắng chịu chửi, có những lúc ta lại hổi hận...

Để thay đổi được 1 cuộc đời, cái giá này quả là không nhỏ...

Đêm nay không khí tĩnh mịch quá, đến nỗi ta còn nghe rõ được tiếng tim đập của mình... Ta nên viết cái gì đây? Từng kí ức cứ như được sống lại... thôi thì ta sẽ ráng phấn đấu để làm hết những gì mà mình có thể

Quan niệm của Lão-Trang

Trong Nam Hoa Kinh của Trang Tử có 1 câu chuyện như sau:

"Một hôm Trang Tử dẫn học trò của mình đi lên núi, đang đi thì bỗng cả đoàn người bắt gặp 1 chú tiều phu. Cậu ta cứ đứng trước cây gỗ này rồi than thở, sau đó đứng nhìn 1 cây gỗ khác cũng lại lắc đầu, một hồi lâu không kiềm được cảm xúc cậu ta đã thốt lên những lời buồn bã.

Trang Tử và học trò lại hỏi tại vì sao, cậu ta thưa rằng cậu ta đang đi tìm những cây gỗ tốt để về làm nhà, nhưng những cây gỗ ở đây thì đều cong với quẹo, cho nên chẳng dùng vào được việc gì, do đó cậu ta mới buồn phiền, nghe xong Trang Tử nói với học trò rằng: các con thấy không, vì vô dụng nên cái cây mới có thể sống ung dung tự tại mà không ai làm hại đến mình

Sau khi xuống núi, Trang Tử cùng học trò vào nhà người bạn, trong nhà có nuôi hai con gà và chủ nhà liền làm thịt một con để đãi khách. Trang Tử lúc vào mới hỏi: vì sao ông lại làm thịt con này mà không làm thịt con kia. Chủ nhà thưa rằng: con bị làm thịt là con không gáy được, nó vô dụng như thế thì để sống làm gì. Nghe xong Trang Tử cũng lại nói với học trò: các con thấy không: vì vô dụng nên con gà này mới bị người ta làm hại

Lúc này học trò mới hỏi: vậy thì chúng con nên vô dụng hay hữa dụng? Ta có thể diễn tả những lời dạy bảo tuyệt vời của Trang Tử với học trò như sau: Khôn cũng chết, dại cũng chết, chỉ có biết thì mới sống, hay người khôn ngoan là người biết được vị trí đang đứng của mình là đâu

Tư Mã Ý cũng có câu này: Kẻ biết nhiều quá thì không sống được lâu

Ta ghi lại câu chuyện này để tự nhắc nhở bản thân mình, và cũng muốn nhắn nhủ với bạn đọc: Khi đọc xong bài viết này và chịu ứng dụng như những gì bài viết chỉ ra, thì các bạn đã không còn đứng chung hàng ngũ với những con người bình thường. Cho nên các bạn đừng đi vào vết xe đổ của các bậc tiền bối: Những kẻ có tài thì lắm tật-sau đó tự chuốc vạ vào thân

Và cũng vì lí do trên cho nên bài viết này xin để lại 1 số phần chìm để bạn đọc tự suy ngẫm, bởi tại ta cũng không muốn tự mình chuốc vạ vào thân

Định lí Godel về tính không đầy đủ

Vào năm 1931, nhà toán học người Đức là Kurt Godel-cột trụ của Toán Học thế kỷ 20 đã chứng minh được định lý rất nổi tiếng về tính không đầy đủ trong bản chất của toán học. Định lý phát biểu rằng: trong bất cứ một hệ tiên đề hình thức nào-như toán học ngày nay thì luôn luôn tồn tại những vấn đề mà không thể nào chứng minh được là đúng hay sai dựa trên những tiên đề đã được sử dụng để định nghĩa cho hệ thống đó.

Nói cách khác Godel đã chỉ ra rằng: có những bài toán không thể giải được bằng bất cứ một tập hợp các qui tắc hoặc phương pháp nào. Định lý Godel đã đặt ra giới hạn cơ bản cho toán học, nó gây ra 1 cú sốc lớn cho giới khoa học, vì nó đã phá vỡ những quan niệm phổ biến cho rằng toán học là một hệ thống chặt chẽ hoàn chỉnh dựa trên 1 cơ sở logic duy nhất

Có nghĩa là, dù bất cứ 1 hệ thống lôgic nào-Toán Học là đứng đầu, cũng mang trong mình nó nhược điểm: phải thừa nhận 1 tiên đề nào đó là đúng và từ đó hệ thống mới được xây dựng nên

Thế tác dụng của kết luận này là gì? Bạn đọc nên nhớ câu này cho tới suốt đời: Chúng ta đang sống trong thế giới của niềm tin-niềm tin là cái đến trước và mọi thứ khác là cái đến sau-sẽ giải thích câu nói này cực kì rõ ràng ở phần bên dưới, và các ứng dụng của nó

Cho dù đó có là khoa học như Toán học, Triết Học, Tôn Giáo... thì họ bắt buộc phải tin vào 1 cái gì đó gọi là tiên đề mà cái này thì không thể chứng minh được, và từ đó họ dùng tiên đề này để xây dựng hệ thống cho riêng họ

Nguyên Lý Bất Định của Heisenberg

Nguyên lý này cùng với phương trình sóng của Schrodinger là 2 cột trụ của Cơ học lượng tử, nếu phát biểu nó bằng ngôn từ của Vật Lý học thì bạn đọc sẽ rất khó hiểu, cho nên Doremon sẽ phát biểu đơn giản như sau: Ta không thể nào đo sự vật như bản thân khách quan nó vốn có

Bằng ngôn từ của Vật Lý học thì khi các bạn muốn "đo" một vật nào đó, thì luôn tồn tại sự tương tác giữa dụng cụ làm thí nghiệm và vật cần đo, và sự tương tác này là không triệt tiêu được-Cơ học lượng tử gọi nó là Hiện tượng vướng víu lượng tử

Định lí Godel về tính không đầy đủ và Nguyên Lý Bất Định của Heisenberg đã cung cấp cho nhân loại một hiểu biết đầy đủ về thế giới này: Con người không đủ khả năng để nhìn thế giới theo cách khách quan nhất

Bất cứ 1 bộ môn khoa học hay Tôn giáo nào cũng có những tiên đề bắt buộc phải tin và thừa nhận-thế cái khách quan tuyệt đối ở đâu ra

Khi các bạn "đo" thế giới này bằng các cơ quan cảm giác của các bạn thì luôn có sự tương tác giữa các bạn và thế giới-lúc này thế giới như thế nào là do góc nhìn của các bạn gây ra

Cái này đã nói ở bài trước: Mỗi một người trong chúng ta chỉ "sờ" được phần nào đó của thế giới mà không bao giờ "sờ" được thế giới này như chính nó vốn có

Cũng cùng 1 sự kiện thế nhưng mỗi một nhà: Toán học, Triết học, Chính Trị học, Kinh tế học, Tâm lí học... nhận xét hoàn toàn khác nhau. Những người khác nhau về thời gian (thế kỷ 19 với 21) sẽ nhận xét sự việc khác nhau. Những người khác nhau về địa lí (nông thôn với thành phố...) sẽ nhận xét khác nhau. Những người khác nhau về quốc gia (Việt Nam với Mỹ chẳng hạn) sẽ nhận xét khác nhau...

Thế Doremon mang các kết luận khoa học này vào đây để làm gì? Để thực hiện lời hứa với các bạn: muốn gì được nấy. Cụ thể hơn: bộ óc của các bạn tin vào cái gì thì các bạn sẽ có cái đó-và bài viết bây giờ mới thực sự bắt đầu

Những phép màu

Mark Victor Hansen-một trong 2 người sáng lập ra bộ sách nổi tiếng Chicken Soup for the Soul (người còn lại là Jack Canfield). Có mấy ai biết được đằng sau thành công của con người này là gì? Ông ta đã thất bại trong việc tìm ra nhà xuất bản và hầu như đã hết đường hi vọng. Thế nhưng ông ta đã thực hiện phép màu như sau: ông ta mua bìa tạp chí bestseller về, dán hình tên sách Chicken Soup for the Soul lên đó và ngày nào trước khi đi làm, ông ta cũng nhìn vào nó, trước khi đi ngủ cũng nhìn vào nó, như thể cuốn sách Chicken Soup for the Soul đã trở thành bestseller-và quả thật 1 năm sau phép màu xuất hiện

Brian Tracy-chắc bạn đọc còn nhớ tới nhân vật này, trong giai đoạn nghèo khổ còn sống nhà thuê thì ông ta đã ước mơ có được căn biệt thự. Ông ta cũng thực hiện phép màu như sau: Ông ta mua các tạp chí có ngôi nhà ông ta thích, sau đó dán hình ngôi nhà này khắp phòng, lúc nào cũng tưởng tượng rằng mình đang sống trong ngôi nhà đó, và 3 năm sau: ông ta có được thứ ông ta muốn

Brian Tracy có bày kĩ thuật này cho người bạn. Bạn ông ta muốn có được 1 việc làm tính theo khả năng thay vì tiền lương hàng tháng. Ngày nào ông bạn này cũng đọc lại câu nói: Tôi có được việc làm như ý muốn. Ba tháng sau phép màu xảy ra: Ông ta đi đến tiệm ăn quen thuộc, bỗng nhiên ngày hôm đó tiệm này đông khách, thế là ông ta la cà tản bộ, sau 1 lúc thì ông ta đói bụng, ông dừng lại bên 1 tiệm ăn không hề quen biết, ông ta bước vào quán, ông ta gặp lại người bạn cũ ngày xưa, người này than thở: tôi có được việc làm này nhưng không tìm ra người. Và việc làm này chính là việc làm mà bạn Brian Tracy muốn

Những người bị căn bệnh mộng du có thể làm những trò xiếc khiến cho các diễn viên xiếc bậc thầy cũng cúi đầu khâm phục

Những nhà chiêm tinh học có khả năng đoán trước tương lai

Những nhà ngoại cảm có khả năng nhìn thấy thứ gì đó mà phần đông nhân loại không thấy được

Cô gái người Anh, Penny Hopkins có kể lại câu chuyện xảy ra với mình vào tháng 3-1973, khi cô đến cửa hàng để mua đồ, thì bất thình lình trước mắt cô hiện ra một khung cảnh tàn sát đẫm máu, đường phố đầy những mảnh kính vỡ. "Tôi không thể hiểu được"-cô hồi hộp nhớ lại, "dường như ngoài tôi ra thì không 1 ai thấy được những cảnh tượng khủng khiếp này, tôi còn nghe thấy tiếng bom nổ rất lớn, đột nhiên sau đó tất cả đều trở nên yên lặng, và không một tiếng ồn ào nào, cảnh tượng trên đã hoàn toàn biết mất, và tôi thấy mình lại đi trên con đường quen thuộc". Ngày hôm sau những tên khủng bố Alien đã cho nổ 1 quả bom ngay tại chính khu vực mà Penny Hopkins đã đi qua, toàn cảnh sau vụ nổ hoàn toàn giống hệt như những gì mà cô ta thấy trước đó 24h

Bạn đọc có cảm giác rùng rợn hay không? Doremon sẽ giải thích rõ cơ chế vận hành của nó, để rồi sau đó các bạn dùng thứ sức mạnh được cho là siêu nhiên, ma quỷ... để có được bất cứ cái gì mình muốn

Gặp lại Nguyên Lý 20/80

Nguyên Lý này các bạn đã biết và Doremon mở rộng nó ra

Nếu đất nước chúng ta là 1 tập thể đóng kín thì:

20% lượng người đóng góp tới 80% thành công cho đất nước
80% lượng người còn lại chỉ đóng góp có 20% thành công cho đất nước

Nếu đất nước chúng ta là 1 phần trong tập thể nào đó thì

80% thành công của đất nước đến từ yếu tố bên trong-tự lực cánh sinh
20% thành công còn lại là do các mối quan hệ bên ngoài

Tương tự cho bất cứ 1 tổ chức nào, ngay cả HVA

Nếu HVA là 1 tập thể đóng kín thì

20% lượng người (bao gồm mem, mod, admin) đóng góp tới 80% thành công cho HVA
80% lượng người còn lại chỉ đóng góp 20% thành công cho HVA

Nếu HVA là 1 phần trong tập thể nào đó thì

80% thành công của HVA đến từ yếu tố bên trong-tự lực cánh sinh
20% thành công còn lại là do các mối quan hệ bên ngoài

Cho nên nhiệm vụ của những người đứng đầu tổ chức là phải biết được: ai là người quan trọng, mối quan hệ nào là thiết yếu... để từ đó đầu tư và chăm sóc nếu muốn tổ chức phát triển và tồn tại

Tương tự cho con người, và đây mới là cái mà Doremon muốn nói

Việc các bạn là ai, thành công hay thất bại, giàu hay nghèo, hạnh phúc hay đau khổ là kết quả của những thứ sau:

80% là các yếu tố bên trong: cách tư duy, cách nhìn đời, học thức...
20% là các yếu tố bên ngoài: các mối quan hệ, hoàn cảnh

Điều này có nghĩa là nếu các bạn mối đổi đời, muốn có được cái gì đó thì mục tiêu các bạn cần nhắm tới: tập trung cải thiện yếu tố bên trong.

Gặp lại Sigmund Freud-Phân Tâm Học

Theo báo cáo mới nhất từ Stanford University thì con người mới chỉ sử dụng chưa tới 2% khả năng của bộ óc. Thế 98% còn lại để làm cái gì? Một sự lãng phí không tin nỗi và bây giờ chúng ta hãy đánh thức nó dậy bằng Phân Tâm Học của Sigmund Freud.

Doremon nói thêm để các bạn khỏi nhầm lẫn nếu như các bạn có đọc sách Tiếng Anh hoặc đọc về cấu tạo của bộ óc theo góc nhìn của Thần Kinh Học, NLP... Những môn học này nhìn bộ óc gần như là cỗ máy như não trái, não phải, thần kinh... Còn Phân Tâm Học thì nghiên cứu về chiều sâu-quá trình thông tin đi vào bộ óc

Như đã nói ở bài trước, bộ óc chúng ta gồm 3 phần: ý thức, tiềm thức, vô thức

Ý thức: phần tiếp nhận thông tin đầu tiên thông qua 5 cơ quan cảm giác, và chủ thể (chúng ta) biết được lượng thông tin ở phần này, như các bạn biết được mình đang làm gì, đọc cái gì, và ý thức chỉ giữa lại ít ỏi thông tin mà chủ thể cần

Tiềm thức: những thông tin được lặp đi lặp lại nhiều lần hay liên quan đến các cảm xúc đặc biệt sẽ được lưu trữ ở nơi này và nó là thói quen, phản xạ, kí ức...

Vô thức: "bãi rác" của bộ óc, có bao nhiêu thông tin thừa nào thì nằm hết ở chỗ này

Có nghĩa là thông tin đi vào bộ óc của chúng ta thông ta 5 cơ quan cảm giác sẽ đi như sau:

1. Đi qua tầng ý thức-chủ thể giữ lại 1 phần nhỏ thông tin

2. Thông tin lặp lại hay liên quan đến cảm xúc đặc biệt thì giữ lại ở tiềm thức

3. Thông tin thừa thải hết xuống vô thức

Trong đó:

ý thức: chỉ sử lí được thông tin theo từng bước 1 và có giới hạn về khả năng chịu đựng

tiềm thức và vô thức: có nhiệm vụ là giải toả căng thẳng cho bộ óc và hoạt động 24/24

Quay lại vấn đề về niềm tin như đã nói ở Định lí Godel về tính không đầy đủ và Nguyên Lý Bất Định của Heisenberg và nhắc lại: Các bạn muốn có cái gì thì chỉ cần làm cho bộ óc các bạn tin rằng các bạn có cái đó

Và các trường hợp dùng "phép màu" một cách chủ động của Mark Victor Hansen hay Brian Tracy là như vậy: họ đổ vào bộ óc họ lượng thông tin chứa cái mà họ muốn, sau đó họ có được nó-Doremon sẽ giải thích cơ chế của nó sau

Nhưng Doremon muốn làm rõ hơn nữa cho các bạn về câu nói này: Chúng ta đang sống trong thế giới của niềm tin-niềm tin là cái có trước-cứ tin cái gì thì có cái đó

Quá trình diễn biến phức tạp của nó như sau, Doremon sẽ cố gắng trình bày để các bạn dễ hiểu nhất

Ý THỨC (viết hoa) là thuộc tính đặc biệt của bộ óc, nó gồm ba yếu tố ý thức (viết thường-là phần mà các bạn biết), tiềm thức và vô thức

Ý THỨC (viết hoa) là sự phản ánh thế giới khách quan vào trong bộ óc con người một cách năng động và sáng tạo

Điều này có nghĩa là mọi thông tin từ thế giới bên ngoài đập vào bộ óc của chúng ta, sau đó Ý THỨC ( viết hoa gồm 3 bộ phần nhỏ ý thức, tiềm thức và vô thức) sẽ tái tạo và xử lí thông tin này, giống như các bạn nạp thông tin vào máy tính, sau đó máy tính này sẽ xử lí thông tin theo những gì mà nó được lập trình

Và quá trình xử lí thông tin của bộ óc thì đã nói:

ý thức (viết thường-phần mà các bạn biết): giữ lại thông tin cần dùng

tiềm thức: chứa các thông tin lập đi, lập đi hay cảm xúc đặc biệt để tạo ra phản xạ, thói quen, kí ức...

vô thức: bãi rác của bộ óc

Và ý nghĩa của câu nói: Chúng ta đang sống trong thế giới của niềm tin, không có nghĩa rằng cứ các bạn tin cái gì thì cái đó nó có, mà là: các bạn tin cái gì thì bộ óc sẽ tái tạo và xử lí thông tin theo các qui luật của tự nhiên để các bạn có cái đó

Có nghĩa là nếu các bạn tin rằng mình có thể bay được bằng cách leo lên lầu 5 sau đó nhảy xuống, lúc này định luật Vạn vật hấp dẫn của Newton sẽ làm cho các bạn nát bét

Cái mà Doremon muốn nhấn mạnh: Bộ óc (gồm 3 tầng ý thức, tiềm thức, vô thức) sẽ tái tạo và xử lí thông tin theo các định luật của tự nhiên để các bạn có được thứ mà mình tin. Có nghĩa là miễn thứ mà các bạn tin hoàn toàn phù hợp với các định luật tự nhiên thì KHÔNG CÓ CÁI GÌ MÀ CÁC BẠN KHÔNG ĐẠT ĐƯỢC

Việc các bạn muốn thành thiên tài, giàu sang... đều có thể được bởi vì đã có hàng đống người tới đẳng cấp đó, hoàn toàn khác với ước muốn điên rồ như ví dụ về biết bay

Vấn đề mấu chốt còn lại: Làm cách nào để thuyết phục được bộ óc tin rằng các bạn có cái đó? Và hãy chú ý: bộ óc gồm tới 3 phần chứ không phải là 1 phần

Cơ chế vận hành của phép màu

Trước mắt chúng ta có hàng loạt các thực thể vật chất, nhưng mắt người không thấy được, có hàng loạt âm thanh tương ứng với các bước sóng điện từ khác nhau, nhưng tai người không nghe được bởi vì 5 cơ quan cảm giác của con người luôn có 1 giới hạn nhất định

Có nghĩa là những gì mà các bạn không cảm nhận được thì không có nghĩa là nó không tồn tại,, cho nên vấn đề về ma quỉ, thần thánh, cũng xuất phát từ sự dốt nát mà ra

Hiện giờ nếu ai đó dùng mạng không dây, iphone... thì các bạn vào internet bằng đường nào? Các bạn download một gói dữ liệu nào đó thì gói dữ liệu này đi bằng đường nào để về máy tính của các bạn? Có dây nhợ nào đâu và mắt của các bạn có thấy được gói dữ liệu đó truyền từ internet về máy mình đâu, thế nhưng trong thực tế thì gói dữ liệu này đã có mặt trong máy tính các bạn

Và gói dữ liệu này đi bằng con đường sóng điện từ, cho nên vẫn nhắc lại: 5 cơ quan cảm giác của con người luôn có 1 giới hạn nhất định và những thứ mà chúng ta không cảm nhận được thì không có nghĩa rằng nó không tồn tại

Cụ thể: Các bạn không bao giờ có được thứ mà mình muốn bởi tại vì các bạn không biết được cơ chế vận hành ở đằng sau

Những con người tài ba nhất thế giới, giàu sang nhất thế giới, những nhà chiêm tinh, ngoại cảm... vì vô tình hay cố tình mà họ dùng được thứ sức mạnh mà 5 cơ quan cảm giác chúng ta không cảm nhận được, và Doremon sẽ giúp các bạn dùng được thứ sức mạnh này 1 cách hoàn toàn ý thức

Quay lại ví dụ về bạn Brian Tracy:

Bạn ông ta muốn có được 1 việc làm tính theo khả năng thay vì tiền lương hàng tháng. Ngày nào ông bạn này cũng đọc lại câu nói: Tôi có được việc làm như ý muốn. Ba tháng sau phép màu xảy ra: Ông ta đi đến tiệm ăn quen thuộc, bỗng nhiên ngày hôm đó tiệm này đông khách, thế là ông ta la cà tản bộ, sau 1 lúc thì ông ta đói bụng, ông dừng lại bên 1 tiệm ăn không hề quen biết, ông ta bước vào quán, ông ta gặp lại người bạn cũ ngày xưa, người này than thở: tôi có được việc làm này nhưng không tìm ra người. Và việc làm này chính là việc làm mà bạn Brian Tracy muốn

Doremon giải thích cơ chế của nó như sau: Gọi ông này tên là ông A và bộ óc của ông ta gồm

ý thức ông A: chứa thông tin mà ông A biết
tiềm thức ông A: chức các phản xạ, thói quen... của ông A
vô thức ông A: bãi rác

Đầu tiên ông A lập đi lập lại câu nói: Tôi có được việc làm như tôi muốn, tôi có được việc làm như tôi muốn... Việc lập đi lập lại nhiều lần câu nói này có tác dụng sau

1.
ý thức ông A: sẽ tập trung vào những thông tin liên quan đến cái việc làm ông A muốn
tiềm thức ông A: bắt đầu tạo ra các phản xạ giúp ông A có được cái việc làm ông A muốn
vô thức ông A: vì ông A đã bị ám ảnh bởi câu nói "Tôi có được việc làm như tôi muốn" cho nên vô thức sẽ xử lí thông tin ở bãi rác và để tìm ra câu trả lời-nhằm mục đích giải toả căng thẳng cho não bộ.

2.
Vì ông A cứ nói câu "Tôi có được việc làm như tôi muốn" cho nên ông A cũng đồng thời gửi ra môi trường 1 thông điệp như trên tương ứng với tần số âm thanh nào đó, cụ thể

Những người đứng đủ gần ông A sẽ nghe câu nói này "Tôi (ông A) có được việc làm như tôi muốn", và câu nói này đã nằm trong bộ óc của họ (ông B, bà C...)

Những người đứng xa ông A thì họ không nghe được câu này "Tôi (ông A) có được việc làm như tôi muốn" bởi vì âm thanh của câu nói này đã mất dần năng lượng, cụ thể nó đã không nằm trong ngưỡng nghe của tai người, nhưng vấn đề là ở chỗ này: câu nói này "Tôi (ông A) có được việc làm như tôi muốn" cũng đi vào bộ óc của những người đứng xa vì 5 cơ quan cảm giác của con người luôn có 1 giới hạn nhất định và những thứ mà chúng ta không cảm nhận được thì không có nghĩa rằng nó không tồn tại

Có nghĩa là câu nói "Tôi (ông A) có được việc làm như tôi muốn" sẽ được thải ra môi trường dưới dạng sóng điện từ và những ai đứng gần thì nghe được (vì nó nằm trong ngưỡng nghe của tai người) còn những ai đứng xa thì không nghe được, nhưng: thông tin này đã đi vào bộ óc của họ (ông B, C, D..., bà E, F, G...)

Và khi thông tin này đã được tích luỹ đủ nhiều-nhớ lại Nguyên lý chuyển hoá lượng chất, thì bắt đầu cơ chế vận hành tiếp theo

Những ai đã nhận được "lệnh" từ câu nói "Tôi (ông A) có được việc làm như tôi muốn" thì họ sẽ thực hiện "lệnh" này. Đó là bỗng nhiên hôm đó ông B, C, D..., bà E, F, G... gì đó, không hẹn mà gặp cùng tới ăn ở cái tiệm mà ông A muốn ăn, khiến cho ông A đi đến đó lại phải ra về vì hết chỗ

Sau đó ông A đi lang thang và lúc này vô thức của ông A sẽ ra tay: nó chỉ đường cho ông A đi vào cái tiệm nọ, nơi có người bạn ông ta đang tìm kiếm người làm cho mình và thế là không hẹn mà gặp

TẤT CẢ NHỮNG SỰ KIỆN ĐƯỢC CHO LÀ NGẪU NHIÊN, MAY MẮN... ĐỀU CÓ NGUYÊN NHÂN NHẤT ĐỊNH CỦA NÓ

Doremon sẽ tiếp tục mỗ xẻ để các bạn hiểu rõ nữa

Vd: khi ông A và bà B bàn nhau 1 về chuyện bí mật nào đó, ông A nói bà B nghe do khoảng cách gần, nên tần số âm thanh đủ mạnh để tai bà B nghe, và sau đó âm thanh mang lượng thông tin bí mật này sẽ được thải ra môi trường, và sóng điện từ này càng đi xa thì năng lượng của nó càng giảm khiến cho những người ở khoảng cách xa không nghe được-không nghe được ở đây có nghĩa là sóng điện từ này sẽ đi vào bộ óc nhưng vì tần số của nó không nằm trong ngưỡng nghe của tai người nên ta không “ý thức” được, thế nhưng thông tin này đã đi vào bộ óc và bị thải xuống bãi rác ở tầng vô thức.

Nếu như ý thức của người bắt được thông tin này bị ám ảnh đủ mạnh mà có liên quan đến thông tin này thì vô thức sẽ chờ cơ hội để đẩy nó lên

Đây chính là bí ẩn của những nhà ngoại cảm, những chuyện thần thoại, thần giao cách cảm: Ngoài con đường dùng 5 cơ quan cảm giác để cảm nhận 1 sự kiện nào đó thì còn có con đường khác: trực giác hay giác quan thứ 6-và trực giác hay giác quan thứ 6 là do vô thức đẩy thông tin ở "bãi rác" lên

Có nghĩa: hiện nay có đầy đủ tạp nham các loại thông tin với các bước sóng điện từ khác nhau đang đi vào bộ óc của chúng ta, nếu bước sóng điện từ này nằm trong ngưỡng nghe thì ta nghe được, ta "biết" được thông tin đó đã nằm trong bộ óc, trái ngược lại những thông tin không nằm trong ngưỡng nghe thì nó vẫn nằm trong bộ óc của chúng ta nhưng chúng ta không hề hay biết gì

Và những ai, vì vô tình (như nhà ngoại cảm...) hay cố tính (bị ám ảnh) mà vô thức sẽ đẩy lượng thông tin mà họ không hay biết gì lên

Tiếp theo là các trường hợp tiên tri, mấu chốt vẫn là ở vô thức như đã nói: có 2 con đường để các bạn biết (ý thức) 1 sự kiện nào đó

Con đường thứ nhất: các thông tin từ bên ngoài đập vào bộ óc và nằm trong giới hạn của 5 cơ quan cảm giác, lúc nào các bạn thực sự cảm nhận được chúng

Con đường thứ 2: bị ám ảnh cho nên vô thức sẽ đẩy những thông tin mà các bạn không hay biết gì lên tầng ý thức để các bạn biết

Trong y học có rất nhiều người bị căn bệnh này: họ không phân biệt được đâu là sự kiện thực sự và đâu là ảo ảnh

Có những người họ lên báo cáo công an rằng họ đã giết người và ăn năn hối hận, nhưng khi công an đến kiểm tra hiện trường thì không hề thấy án mạng nào. Việc giết người này là do người bị bệnh họ bị ám ảnh bởi cái gì đó, cho nên vô thức sẽ đẩy các thông tin lên để người này "ý thức" được

Việc vô thức đẩy thông tin lên tầng ý thức để các bạn cảm nhận được, giống như việc các bạn cố gắng nhớ lại 1 kỉ niệm nào đó, sống lại 1 khoảng khắc nào đó. Cái khác biệt: các bạn hoàn toàn chủ động trong việc lựa chọn các kí ức để "thấy lại nó 1 lần nữa". Còn phần vô thức chỉ đẩy thông tin lên khi các bạn bị ám ảnh

Tương tự như các trường hợp thấy ma quỉ..., thấy trước tương lai...

Việc ai đó thấy ma quỉ, thần thánh... trong khi người khác không thấy, mặc dù cả 2 người cùng nhìn 1 sự vật. Con ma mà người kia thấy thì đó là "con ma" do vô thức tạo ra và đẩy lên tầng ý thức để người đó thấy-do người này bị ám ảnh bởi chuyện ma quỉ.

Việc thấy trước tương lai cũng tương tự: vô thức sẽ tái tạo và xử lí thông tin theo các qui luật tự nhiên, mà các qui luật tự nhiên thì có tính chất không phụ thuộc nền-không phụ thuộc vào thời gian và không gian. Một định luật đã đúng ở chỗ này thì phải đúng ở chỗ khác, đã đúng ở năm 2000 thì phải đúng ở các năm trước và sau nó

VD: nếu 1 tháng các bạn làm ra 10 triệu VND thì các bạn có thể dùng ý thức để đoán trước tương lai dựa trên công thức toán học: 10 tháng tiếp theo các bạn sẽ có 100 triệu VND

Và vô thức cũng tương tự, nó sẽ tái tạo và xử lí hàng tá thông tin theo các qui luật và đưa ra các dự báo về tương lai và đương nhiên các dự báo này: có khi trúng có khi trật

Như đã nói: vô thức có nhiệm vụ là giải toả căng thẳng trong não bộ. Có nghĩa là nếu bộ óc bị căng thẳng thì vô thức sẽ ra tay và nhắc lại: nó là con dao hai lưỡi. Vô thức có thể giải toả căng thẳng theo hướng tích cực là giúp các bạn có được thứ mình muốn, và trường hợp xấu là nó phá huỷ ý thức dẫn tới bị điên

Và vô thức sẽ xuất hiện khi các bạn không ở trong trạng thái có ý thức-có nghĩa là những lúc các bạn nằm mơ, bị điên, hay đi dạo... nói tóm lại: không bị căng thẳng thì đó là lúc vô thức ra tay

Lời cảnh báo

Khi các bạn đọc xong bài viết này và thực sự hiểu được nó thì đồng nghĩa với việc các bạn đã kiểm soát gần như toàn bộ mọi sự kiện xảy ra cho mình, thế nên Doremon xin nhắc trước cái này: Đừng nên xử dụng thứ sức mạnh siêu nhiên này để hại người khác

Và quá trình sử dụng thứ sức mạnh siêu nhiên như sau: Đổ vào bộ óc của các bạn thông tin liên quan đến thứ các bạn muốn nhằm mục đích là để làm cho bộ óc nó tin, và khi nó tin cái gì thì các bạn có được cái đó-cơ chế đã giải thích rất rõ ràng

Thế nhưng có rất nhiều người vì vô tình hay cố tình đã sử dụng thứ sức mạnh này để làm hại người khác, sau đó lại tự chuốc vạ vào thân. Cụ thể là các trường hợp như: yểm bùa, dùng hình nhân đóng đinh...

Vì đã nói, nếu các bạn thù ai đó và suốt ngày cứ nói câu này: Tôi mong ông gì đó chết, Tôi mong ông gì đó chết... Thì câu nói này sẽ vận hành như đã mô tả. Rất có thể nếu các bạn bị ám ảnh đủ mạnh hoặc cùng nhiều người nói câu đó: Tôi mong ông gì đó chết... thì xác xuất để con người này chết là rất lớn-đừng nên cho rằng đây là nói đùa-Doremon đang có trong tay hàng loạt các sự kiện như thế

Nhưng lời cảnh cáo là ở đây: Vô thức là con dao hai lưỡi. Nếu bạn bị ám ảnh bởi câu nói: Tôi mong ông gì đó chết... thì khi sự ám ảnh này đủ lớn mà ông gì đó vẫn không chết, thì vô thức sẽ quay lại phá huỷ ý thức-làm cho các bạn bị điên, hoặc thậm chí làm cho các bạn chết ngay lập tức-làm tim ngừng đập. Cho nên các bạn thấy có những người đi tru ếm người khác, người khác không chết nhưng họ lại chết

Quay về khởi điểm

Số phận của các bạn từ trước đến giờ do cái này mà ra

Khi mới sinh ra mỗi một người chúng ta như tờ giấy trắng, và sau đó chúng ta được nạp vào đầu hàng tá thông tin. Và quá trình nạp thông tin này là chúng ta hoàn toàn không hay biết gì, vì khi đó chúng ta còn nhỏ, nhưng rất tiếc chính lượng thông tin này đã làm cho chúng ta có được ngày hôm nay

Nếu ai đó sinh ra trong nghèo nàn thì thông tin mà các bạn nạp vào sẽ nghèo nàn

Nếu ai đó sinh ra trong giàu sang thì thông tin mà các bạn nạp vào sẽ giàu sang
............................................

Và tương tự cho tới tính tình, cách ăn nói...

Nhưng cái đau não là ở chỗ này: The Attractor Factor-cái này trong tôn giáo gọi nó là The Law Of Attraction-Bạn luôn kéo về phía mình những sự kiện hài hoà với thông tin mà các bạn có trong đầu

Quá trình "kéo về" như thế nào thì Doremon đã mô tả ở trên. mặc dù việc kéo về này các bạn có muốn hay không muốn

Có nghĩa nếu ai đó sinh ra trong nghèo đói thì trong đầu của các bạn

Tầng ý thức: các bạn không tin rằng mình giàu, hoặc không dám ước mơ...

Tầng tiềm thức: có những phản xạ, thói quen, cảm xúc nghèo nàn... cụ thể các bạn sẽ dùng các ngôn từ như nghèo, thiếu tiền, hay rên rĩ...

Tầng vô thức: toàn các thông tin hình ảnh lên quan tới cái nghèo

Và chính cái này sẽ làm cho các bạn tiếp tục nghèo, bởi vì như Doremon đã phân tích

1. Đầu tiên các bạn luôn kéo về phía mình những sự kiện hoà hợp với thông tin nằm trong đầu (ở cả 3 tầng ý thức, tiềm thức và vô thức)

2. Các bạn thải ra môi trường những thông điệp liên quan tới các nghèo, cái khổ... và những người xung quanh sẽ nhận "lệnh" này và tiếp tục làm cho các bạn nghèo

Do vậy cái đầu tiên mà các bạn phải làm đó là: TIẾN HÀNH QUÁ TRÌNH TẨY NÃO

Có nghĩa là các bạn cần phải có kí ức mới, kỉ niệm mới, cách tư duy mới... cụ thể bộ óc của các bạn cần phải có được 1 lượng thông tin mới, và thông tin này là thông tin liên quan tới thứ các bạn muốn, thế nhưng

Vấn đề đau đầu

Các bạn có đủ sức từ bỏ quá khứ hay không? Nếu không thì các bạn phải chấp nhận sự thật: các bạn không đủ sức thay đổi được cuộc đời của mình dù các bạn có nỗ lực đến mấy

Bởi vì có những người suốt đời gặp may, không cần làm việc vất vả nhưng vẫn sung sướng và giàu có. Trái lại có những người lao động đầu tắt mặt tối nhưng cho đến chết vẫn thiếu tiền. Bởi vì tất cả những người này cũng như các bạn chỉ thấy được bề nổi, còn phần mấu chốt quyết định cuộc đời của các bạn: là lượng thông tin mà các bạn có trong đầu

Có nghĩa là nếu các bạn có trong đầu những thông tin nghèo nàn thì dù các bạn có lao động vấn vả đến cỡ nào các bạn vẫn cứ nghèo. Nếu các bạn muốn bằng chứng khoa học thì đây là 2 cuốn sách sống động nhất:

1. The Science of Getting Rich - Wallace D. Wattles

2. Think and Grow Rich-Napoleon Hill

Hai cuốn sách này không biết đã thay đổi cuộc đời của bao nhiêu con người, và các bạn cần đọc sớm, đọc gấp... thế nhưng sau khi đọc xong bài viết của Doremon thì các bạn đọc nó sau cũng được-khi trình độ Tiếng Anh đã khá lên

Do vậy vấn đề còn lại bây giờ là: các bạn có đủ sức bỏ lại quá khứ hay không? Và tạm thời công thức nó như sau:

Muốn giàu: đổ vào đầu thông tin giàu có càng nhiều càng tốt cụ thể chơi với người giàu, xem khung cảnh giàu, dùng các ngôn từ giàu có...

Muốn giỏi: chơi với người giỏi, đọc sách khoa học...

Muốn hạnh phúc: chơi với người hạnh phúc, đọc sách hạnh phúc

Muốn nghèo: chơi với người nghèo, xem khung cảnh nghèo nàn

Muốn dốt: chơi với người dốt, nói xàm nói nhảm...

Muốn đau khổ: chơi với người rên rĩ...

........................

Doremon cũng nói luôn với các bạn: Doremon đã bỏ lại đằng sau tất cả mọi thứ, từ bạn bè, người thân... bởi vì Doremon cần 1 cuộc đời mới-tạm thời hiện nay đang cô đơn 1 mình. Cảm giác này ban đầu đau khổ lắm, nhưng giờ thì Doremon đã làm được

Và quá trình này diễn biến ra như sau:

Khi các bạn mới sinh ra, các bạn được nạp vào đầu các thông tin như đã nói và các thông tin này tốt hay xấu đều phụ thuộc vào nơi mà các bạn sinh ra. Và chúng quyết định số phận của các bạn cho tới tận ngày hôm nay

Bây giờ để cần 1 cuộc đời mới thì các bạn phải cần 1 lượng thông tin mới, cụ thể giàu sang, hạnh phúc, giỏi giang. Vậy lí do gì để các bạn phải tiếp tục nạp vào đầu các thông tin liên quan tới nghèo đói, dốt nát, đau khổ?

Thế nhưng rất có thể các bạn không làm được bởi vì các bạn đã bị cột chặt vào các mối quan hệ đó, đến nỗi các bạn không đủ can đảm để vứt bỏ chúng đi. Riêng Doremon chỉ giữ lại mối quan hệ với cha mẹ, anh em ruột còn lại là vứt hết, mặc dù hiện giờ Doremon đang sống xa họ.

Lí do: Zig Ziglar says, “If you want to fly with the eagles, you can’t continue to scratch with the turkeys.”

Cái giá phải trả cho một cuộc đời mời là như thế:

Các bạn phải có mối quan hệ mới, cái này như đã nói: ai giàu, ai giỏi, ai hạnh phúc thì chơi và ngược lại

Các bạn phải từ bỏ các mối quan hệ cũ: ai nghèo, ai dốt, ai đau khổ thì tránh xa...

Các bạn cần phải có cách tư duy mới, cách ăn nói mới....

Rất có thể các bạn cho rằng Doremon ích kỷ chỉ biết nghỉ đến bản thân, lời nói này Doremon cũng biết từ đâu mà ra, nhưng như đã nói: Chúng ta nên tôn trọng lẫn nhau-đường ai nấy đi là tốt nhất. Bởi tại vì: không một ai trong chúng ta có thể nhìn nhận thế giới này theo những gì mà nó vốn có

Điều này cũng có nghĩa là mọi thứ như: niềm tin, văn hoá, đạo đức... cũng đều do con người tự tạo ra bằng thông tin mà các bạn bỏ vào đầu

Nếu các bạn sinh ra trong một nơi nào đó thì các giá trị như niềm tin, văn hoá, đạo đức... sẽ hoàn toàn khác với người khác. Vậy các bạn lấy thước đo nào để cho rằng mình là tốt và phê bình người khác là ích kỷ?-Hay thước đo này cũng do các bạn bị nhồi nhét vào não mà ra

Do vậy Doremon chỉ có thể giúp đỡ cho những ai có đủ can đảm để vượt ra khỏi mọi gông cùm của cuộc đời, để rồi được sống cho chính bản thân mình. Doremon tâm sự với các bạn rằng, cuộc đời chỉ lo toan cơm áo gạo tiền, các trách nhiệm với xã hội.... Doremon đã chịu đựng nó đủ rồi và xin nhường lại cho những ai muốn tiếp tục cuộc đời đó, vì với công thức mà Doremon đưa ra thì: Các bạn cũng như Doremon có thể có bất cứ cái gì mà mình muốn (sẽ mô tả công thức rõ hơn nữa), cho nên còn lí do gì để chúng ta tiếc nuối cuộc đời cũ

Theo lịch trình của Doremon thì như sau

1. Thức ăn nào ngon nhất thì ta ăn

2. Biệt thự nào đẹp nhất thì ta ở

3. Luôn giữ gìn sức khoẻ ở trạng thái tốt nhất

4. Nơi nào đẹp nhất, tốt nhất thì sống

Và Doremon sẽ dành khoảng 15 năm để in dấu chân khắp nơi trên thế giới, đi tham quan để thưởng ngoạn cảnh đẹp của tạo hoá, để cảm thụ nghệ thuật của cuộc đời... Và sẽ tìm người bạn thân cũng như bạn đời trên đường đi... Sau đó đi ngắm hoa nở ở sa mạc... Nói chung là phải tận hưởng cho hết mọi cái tốt cũng như cái đẹp nhất trong đời

Còn các bạn, nếu các bạn không đủ can đảm để tháo gỡ các mối quan hệ cũ kĩ ra thì cuộc đời các bạn sẽ như thế này: vấn đề cơm áo, gạo tiền, các mâu thuẫn cũng như xung đột xã hội... và lúc nào cũng luôn tồn tại câu hỏi: làm người sao khổ quá? Nói tóm lại đây là quyền lựa chọn của các bạn

Còn Doremon nói thật với các bạn rằng, đã từ lâu lắm rồi Doremon chưa bao giờ xem 1 tờ báo, đọc các tin tức thời sự, theo dõi các sự kiện xã hội... Vì tác dụng của những thứ thông tin này như thế nào thì Doremon cũng quá biết

Doremon mô tả quá trình cảm xúc diễn ra trong cơ thể các bạn như sau:

Giả sử nếu buổi sáng các bạn đọc tin tức "Người Giàu là người tốt" thì thông tin này sẽ nằm trong đầu các bạn

Buổi chiều thì các bạn đọc tin tức "Người Giàu là người xấu" thì thông tin này cũng sẽ nằm trong đầu các bạn

Và lúc này chúng đấu đá lẫn nhau, dẫn tới mâu thuẫn, cho nên các bạn không biết tin vào cái gì, và niềm tin này cũng như thời tiết, nếu các bạn giàu thì các bạn sẽ moi thông tin "Người Giàu là người tốt" để khẳng định mình giàu là đúng, còn nếu các bạn nghèo thì các bạn sẽ moi thông tin "Người Giàu là người xấu" để khẳng định mình nghèo là đúng

Tương tự cho các trường hợp về tôn giáo, văn hoá, đạo đức... Nếu các bạn muốn tiếp tục sống trong sự mâu thuẫn-cảm giác này khó chịu lắm thì các bạn cứ tiếp tục nạp vào đầu những thông tin trái chiều nhau

Bởi vì cảm giác của các bạn đều là do các thông tin trái chiều chúng xâu xé lẫn nhau, cho nên các bạn bị đau khổ là vậy, có nghĩa:

Nếu muốn đau khổ: chỉ nạp vào đầu thông tin đau khổ

Nếu muốn hạnh phúc: chỉ nạp vào đầu thông tin hạnh phúc

Nếu muốn bị mâu thuẫn và dằn vặt lương tâm: Nạp vào đầu thông tin trái chiều để nó đấu đá lẫn nhau

Tóm lại: Cảm giác của con người là do lượng thông tin nào trội hơn gây ra

Và môn học NLP ra đời là để giúp cho con người đạt đến trạng thái hạnh phúc nhất: sau một thời gian rèn luyện thì người ta có thể moi các thông tin liên quan đến hạnh phúc sung sướng lên để rồi sống với nó và đẩy các thông tin còn lại đi xuống dưới

Cho nên Doremon thành thật xin lỗi bạn đọc, bởi tại vì chúng ta sống trong 2 thế giới khác nhau. Doremon chỉ nạp vào đầu các thông tin liên quan tới giàu sang, tài giỏi, hạnh phúc và từ chối các thông tin còn lại, còn các bạn thì nạp vào đầu đủ loại thông tin

Như vậy:

Sau khi đọc xong bài viết này thì các bạn phải biết được tác dụng của thông tin mà các bạn nạp vào đầu, và cảm xúc của các bạn từ đâu mà ra, cho tới tích cách, quan niệm đạo đức...

Tổng kết

Các bạn muốn thay đổi cuộc đời của mình nhanh, chậm như thế nào là phụ thuộc vào:

Ý thức: đây là thuyền trưởng của con tàu, các bạn phải chỉ đúng đường cho con tàu này đi

Tiềm thức và vô thức: đây là thuyền viên, đi nhanh hay đi chậm và có đi đúng đường hay không là do 2 thành phần này gây ra

Ví dụ: Có nhiều người ý thức rất yếu để rồi họ suốt đời sống theo bản năng, như biết cái gì đó là đúng nhưng vẫn chiều theo thói quen

Có nghĩa bạn muốn đạt được thứ mình muốn nhanh nhất thì: ý thức phải đi đúng đường và tiềm thức với vô thức phải nghe lời

Và cuộc đời các bạn được xác định bởi các yếu tố sau:

Theo chiều ngang:

1. Chất lượng thông tin các bạn nạp vào đầu: cái này đã nói rất rõ ràng ở trên, các bạn muốn mình như thế nào thì bỏ vào đầu thông tin như thế đó

2. Khả năng tái tạo và xử lí thông tin của bộ óc: đương nhiên việc xử lí thông tin của các bộ óc như Bill Gates, Albert Einstein sẽ nhanh và tốt hơn người thường.

3. Chất lượng thông tin mà các bạn thải ra môi trường: đã phân tích ở trên, các bạn thải ra cái gì thì nhận lại cái đó, cho nên nếu ai muốn cuộc đời mình khá lên thì Doremon hi vọng rằng những comment như sau sẽ không xuất hiện

-Hạn chế tối đa viết sai chính tả

-Tránh viết bậy viết bạ

-Tránh rên rĩ ca than
....................
Vì những thứ này sẽ kéo về cái bạn cái gì? Còn gì nữa ngoài nghèo đói, dốt nát, đau khổ

Theo chiều dọc

1. Mức độ ám ảnh-bị ước mơ ám ảnh càng lớn thì các bạn sẽ đạt được nó càng nhanh-và Doremon đang sở hữu trong tay các phương pháp khoa học để tạo nên sự ám ảnh cho bộ óc, theo Doremon được biết thì ngay đến cả tổng thống Mỹ Barack Obama cũng dùng, và một trong số đó là đã nêu ở trên như ví dụ của Brian Tracy

Và nhắc lại chỗ này: Vô thức là con dao hai lưỡi cho nên để sử dụng nó 1 cách tốt nhất thì ám ảnh này là do các bạn tự nguyện. Các bạn thấy có nhiều trường hợp bị điên do ép học hay căng thẳng nào đó

2. Sự kiên trì: Phải kiên trì cho tới khi lượng và chất chuyển hoá xong

Khi Edison được hỏi rằng: "Ông có cảm giác gì khi bị thất bại đến hơn 10.000 lần mới làm ra bóng đèn điện?"

Edison đáp: "Quá trình làm ra bóng đèn điện là 1 quá trình gồm 10.000 bước"

Cho nên việc kiên trì là điều không thể thiếu, còn lí do để kiên trì là để: lượng và chất cũ chuyển sang lượng và chất mới


Như vậy Doremon đã liệt kê ra 5 yếu tố quyết định số phận các bạn, và những ai muốn thay đổi số phận của mình thì các bạn làm 5 điều sau

1. Chỉ bỏ vào đầu thông tin liên quan tới giàu sang, hạnh phúc, tài giỏi... nếu các bạn muốn thứ này, cụ thể

-Chỉ xem phim có khung cảnh giàu sang, xa hoa, lộng lẫy... phim Mỹ là thích hợp nhất

-Chỉ nghe nhạc hưng phấn... tránh xa các nhạc rên rĩ, cải lương

-Tránh xa các tin tức tiêu cực

-Tránh xa con người tiêu cực
.........................

Rất có thể nhiều người sẽ hỏi: Nếu không theo dõi tình hình kinh tế thì là sao biết các thông tin nóng hổi như thất nghiệp, tự tử...

Doremon xin nhắc lại: tránh xa các thông tin đó ra tại vì bộ óc chúng ta là 1 thành phần dốt nát, nó sẽ cho các bạn cái mà các bạn tin, cụ thể là lượng thông tin nào trội hơn trong đầu thì các bạn có thứ đó

Cho nên nếu ai đó cứ xem mấy thông tin tiêu cực như lạm phát, thất nghiệp... thì yên tâm các bạn sẽ nhận được thứ này

Và khi các bạn chỉ bỏ vào đầu các thông tin: giàu sang, tài giỏi, hạnh phúc... thì lúc này các bạn sẽ thay đổi từ tính tính cho tới cách ăn nói, sở thích, góc nhìn cuộc đời... dẫn tới các bạn sẽ không hoà hợp với những người xung quanh-cụ thể là các mối quan hệ cũ-dẫn tới rạn nứt-Doremon viết ra luôn để các bạn biết được những gì sẽ diễn ra nếu các bạn làm theo lời chỉ dẫn

Cho nên ai đọc bài viết này xong và làm theo nhưng đã có gia đình (vợ hoặc chồng) thì các bạn nên cân nhắc

2. Tái tạo và xử lí thông tin 1 cách tốt nhất: thông qua quá trình đọc sách từ các con người tài giỏi thì các bạn sẽ tư duy tốt hơn nhiều-sẽ có bài viết về vấn đề này

3. Chất lượng thông tin thải ra môi trường: cấm rên rĩ, cấm dùng các ngôn từ nghèo nàn như thiếu tiền, tôi dốt...

4. Sự ám ảnh: Có những công cụ tạo ra sự ám ảnh-sẽ có bài viết liên quan đến vấn đề này. Nhưng trước hết các bạn nên tự hỏi rằng: ước mơ mình đã đủ lớn chưa. Cụ thể: CÁC BẠN PHẢI CÓ THAM VỌNG. Những người không có tham vọng thì không làm nên trò trống gì trong đời đâu

5. Sự kiên trì: phải đặt quyết tâm ngay từ lúc đầu là làm cho tới cùng hoặc chết



Chú ý:

Để đạt được hiệu quả cao nhất thì các bạn ngay từ bây giờ phải tập cho được khả năng: tin mà không nghi ngờ. Lí do thì đã nói: cứ cái gì tin thì bộ óc sẽ làm cho các bạn có cái đó. Cho nên nếu hiện giờ các bạn không có gì cả, và các bạn muốn thừa mứa tiền bạc, muốn gìn giữ sức khoẻ... mà không biết cách nào và các bạn cố tìm cách thì điều này rất tại hại bởi vì các bạn đang nghi ngờ về khả năng mình đạt được thứ mình muốn

Cho nên: Các bạn không cần thiết phải biết làm cách nào để có được thứ mình muốn và chỉ cần tin vào việc mình sẽ có được thứ mình muốn

Và quá trình các bạn có được thứ mình muốn như sau: Làm theo 5 bước đã kể trên thì cho dù hiện tại các bạn không biết làm cách nào để đạt ược mơ, thế nhưng

1. Các bạn không biết là ở tầng ý thức, còn tầng vô thức nó sẽ biết, cái quan trọng là cần sự ám ảnh để vô thức ra tay

2. Hiện tại các bạn không biết, nhưng theo ngày tháng khi các bạn cứ nạp vào đầu các thông tin liên quan đến giàu sang, hạnh phúc, tài giỏi thì các bạn sẽ biết

3. Các bạn còn thải ra môi trường các thông tin liên quan đến giàu sang, hạnh phúc, tài giỏi và lúc này khi lượng chất đã chuyển hoá thì người khác sẽ giúp các bạn có được cái mà các bạn muốn-có hàng triệu, triệu con người đã thay đổi cuộc đời bằng cái này
.................

Cho nên mấu chốt vẫn là ở chỗ: TIN KHÔNG NGHI NGỜ

Và "phép màu" này xảy ra nhanh hay chậm để các bạn thay đổi cuộc đời là phụ thuộc vào mỗi 1 người, bởi vì mỗi 1 các bạn chứa đựng lượng thông tin trong đầu là khác nhau. Cho nên "quá trình tẩy não" là không ai nói được

Doremon khuyên các bạn làm cái này: cứ làm theo những gì mà Doremon đã chỉ khoảng 3 năm để rồi sau đó các bạn nhìn lại cuộc đời mình xem sao

Nhưng cái giá của nó: Các bạn phải chấp nhận từ bỏ cái cũ, những mối quan hệ cũ, thói quen cũ, cách ăn nói cũ, cách tư duy cũ.. Ai đó vẫn còn bám níu vào cái cũ thì đừng mong có cái mới

Các câu nói nổi tiếng về vấn đề này

Henry Ford-“If you believe you can do a thing or you believe you cannot, in either case you are probably right"

Wayne Dyer-“You will see it when you believe it.”

Albert Einstein- “Imagination is more important than facts.”

Napoleon Bonaparte- “Imagination rules the world.”

Napoleon Hill -“Whatever the mind of man can conceive and believe, it can achieve.”

............................................

Buổi Đầu Của Ước Mơ

Vẫn trong căn phòng nhỏ, chiếc chìa khoá vẫn nằm trên mặt bàn... không một tiếng động

Ta đã quay trở lại nơi này, nơi ta cất giữ những hình ảnh về cuộc đời mình, nơi ta đưa ra một quyết định mà từ đó cuộc đời ta được hồi sinh

Ta chán ghét cuộc đời đầy rẫy những tiếng ồn, đau khổ, oán hận... Không biết từ khi nào, cái lúc mà ta cảm nhận được một thứ gọi là nghệ thuật, chính lúc này đây ta mới thầm cảm ơn Thượng Đế, bởi vì ta còn được sống...

Chưa bao giờ ta vui sướng đến phát điên như vậy, sức sống được hồi sinh mãnh liệt đến như vậy... Kể từ cái ngày đó ta xin được dành trọn cuộc đời mình cho việc cảm thụ nghệ thuật, tận hưởng cái đẹp trong đời...

Vẫn 2 người đàn ông ngồi bất động, có lẽ họ cũng đang chịu sự giằng xé về tư tưởng, giữa 1 bên là tự do và bên kia là xiềng xích...

Thế con người ta sinh ra để làm gì? Để bị cột chặt vào các mối quan hệ lẫn trách nhiệm trong xã hội, đến nỗi khi nhắm mắt xuôi tay con người ta vẫn còn lo sợ rằng mình sẽ được sinh ra thêm lần nữa...

Ta tiến về phía họ, nhưng họ không nhìn thấy được ta, ta cũng ngồi vào đó, 3 người đàn ông... Sau đó 4,5,6... không thể nào đếm xuể... Những con người đi tìm sự tự do đã về ngồi lại 1 nơi và đưa ra quyết định cuối cùng cho đời mình: tự do hoặc xiềng xích

Mỗi 1 người trong chúng ta đều có 1 lí tưởng cho riêng mình, 2 ông đi tìm tự do cho nước Mỹ, còn ta ta tìm tự do cho cuộc đời ta. Nhưng điểm chung của chúng ta vẫn là ở đó, cảm giác được tự do để sống, để tồn tại, để ước mơ... không gì tả nỗi. Cảm giác này tuyệt vời đến mức ta có thể đánh đổi cả mạng sống của mình để có được nó...

Chiếc chìa khoá vẫn nằm yên trên bàn, cánh cửa vẫn còn đóng kín. Có lẽ giây phút này đã ngưng đọng và tưởng chừng có thể kéo dài đến hàng thế kỷ... Một sự ngột ngạt và nóng bức lan toả vào bầu không khí... Sự ngột ngạt này đã giam hãm chúng ta biết bao nhiêu năm trời, và giờ đây nó cần được chấm dứt...

Chiếc chìa khoá đã được nhấc lên, không một chút chần chừ: chìa đã nằm vào ổ. Cánh cửa đã được mở ra, quyết định cũng đã thực hiện, sự ngột ngạt cũng đã tan biến, cuộc sống đã được hồi sinh...

Ta xin được cảm ơn người Thượng Đế, bởi vì được sống là 1 điều hạnh phúc....
Có những câu hỏi của em bài viết sắp tới sẽ trả lời rất rõ ràng, bây giờ anh tóm tắt thôi

Nhớ lại nguyên lý 20/80: Làm ít được nhiều-học ít hiểu nhiều-đây là chìa khoá

Có những môn học quan trọng hơn các môn học khác nhiều lần

Có những cuốn sách quan trọng hơn các cuốn sách khác nhiều lần

Có những các kiếm tiền nhanh hơn các cách kiếm tiền khác nhiều lần

...................

Cho nên phương châm của anh:

Chỉ học cái quan trọng nhất

Đọc cuốn sách giá trị nhất

Đọc phần quan trọng nhất

Kiếm tiền theo cách nhanh nhất
.................................

Em hãy ráng nghiền ngẫm lại Nguyên Lý 20/80- bởi vì như anh đã nói: cuộc đời này ngắn lắm, chúng ta nên dành thời gian để thưởng ngoạn cuộc đời, cảm thụ cái đẹp, chăm sóc sức khoẻ, gìn giữ tâm hồn... và muốn làm điều này thì 20/80

Các câu hỏi của em sẽ được trả lời trong các bài viết sắp tới

rennersstar wrote:



1/Ngoài tiếng Anh ra để thành công thì cần phải có kinh nghiệm làm việc qua cọ xát với thực tế,nếu chỉ học không thôi thì làm sao có được kinh nghiệm và tầm nhìn cũng như hiểu biết về công việc?

2/Đọc sách rất quan trọng nhưng có 1 ý kiến trái chiều cho rằng sách thuộc dạng:dạy làm giàu do các triệu phú,tỷ phú viết ra là vô bổ,em cũng có đọc qua 1 số sách dạy làm giàu nhưng chỉ học được 1 điều duy nhất là:tư tưởng muốn làm giàu vì còn đang đi học nên chưa áp dụng các kỹ năng làm giàu như trong sách,nhưng em cảm thấy chúng không thực tế lắm.Em thấy muốn làm giàu thì tốt nhất là đi làm để biết thực tế công việc và kinh nghiệm sống rồi tự vạch ra 1 kế hoạch làm giàu cho bản thân.Anh nghĩ sao về ý kiến này?

3/Anh có nói là anh đã học qua 3 trường đại học nên em rất hứng thú muốn biết là anh có bằng đại học nào chưa,nếu chưa thì anh định gây dựng cơ nghiệp bằng cách nào?

Mong anh góp ý cho em! smilie  


Như anh đã nói trong các bài trước, đó là mỗi 1 người trong chúng ta chỉ "sờ" được phần nào đó của thế giới, cho nên anh chỉ có thể góp ý cho em trong giới hạn của anh thôi

1. Có rất nhiều người không biết được tầm quan trọng của Tiếng Anh, và anh nhắc lại: có được Tiếng Anh thì em sẽ học được những tri thức thuộc dạng mới nhất và tinh tuý nhất của nhân loại, thay vì như những người không biết về Tiếng Anh chỉ như "ếch ngồi đáy giếng".

Còn về vấn đề kinh nghiệm và tầm nhìn thì như Benjamin Franklin đã có câu nói rất nổi tiếng, anh không nhớ nguyên văn nhưng đại loại là thế này: "Có 2 loại hiểu biết: đi mua và đi mượn và người thông minh là người biết đi mượn thay vì đi mua"

Có nghĩa là để biết được cái gì đó thì em sẽ dùng thời gian và sức lực để trải nghiệm thực tế-có nghĩa là em sẽ đi mua kiến thức bằng chính sức lao động của em-cách này rất mất thời gian

Người thông minh như Benjamin Franklin đã nói thì họ đi mượn kiến thức của người khác thay vì bỏ thời gian để tìm hiểu-cụ thể em chỉ cần bỏ ra vài tháng để học hỏi từ những người đi trước-những người đã tốn cả vài chục năm hoặc cả đời để biết được thứ gì đó

Và cách học của anh cũng là mô phỏng Bill Gates, Steve Jobs, Donald Trump, Warren Buffett...: họ luôn học hỏi từ những con người giỏi nhất thế giới sau đó muốn làm gì thì làm, có nghĩa là thay vì học cái gì đó sau đó cọ xát thực tế, tích luỹ kinh nghiệm... và cứ thế thì các nhân vật kể trên: đầu tư thời gian và sức lực có thể để học từ các nhân vật giỏi nhất, lúc này mới tính tới chuyện kinh nghiệm

Lí do: em đừng nên tốn thời gian để lập lại sai lầm của những người đi trước vì cuộc đời này ngắn lắm, cứ va chạm rồi sửa sai... thì đến khi nào em mới hơn người khác. Và những người có thành tựu phi thường hay sống hạnh phúc là những người biết học hỏi cái đúng cũng như cái sai từ các bậc tiền bối

2. Việc thu từ sách là nhiều hay ít, thực tế hay không thực tế là do bản thân người đọc sách, còn em không thu được gì là bởi tại: tầm nhìn em không có. Sách do những nhân vật có tên có tuổi viết ra thì em đừng nghĩ nó đơn giản. Nói thẳng ra thì như thế này: Nồi nào vung nấy.

Em chỉ hiểu được giá trị của cuốn sách nào đó khi tầm nhìn của em ngang hoặc hơn tác giả, còn thấp hơn thì em phải đọc loại thấp hơn. Có những cuốn sách đối với anh nó là cả kho tàng vô giá, thế nhưng đối với người khác họ thấy nó bình thường, bởi vì họ có hiểu đâu. Vấn đề này muốn viết ra thì dài và tốn thời gian lắm

Nhưng anh có thể tóm gọn cho em thế này: nếu em chịu đọc sách thì tới 1 lúc nào đó em sẽ thốt lên: Ước gì ngày trước mình đọc cuốn này... Bởi vì như đã nói ở 1: Em sẽ tốn thời gian để lập lại những sai lầm mà những người đi trước đã mắc phải. Và 1 khi điều này xảy ra thì: tốn tiền, thời gian, đau khổ, thất vọng... Rất có thể em sẽ hỏi: vậy đọc sách tới khi nào được gọi là đủ để rồi tích luỹ kinh nghiệm. Cái này viết ra cũng dài lắm nên khi nào có dịp đã

3. Anh không có 1 tấm bằng nào cả và anh sẽ xây dựng cơ nghiệp theo cách sau: động não để suy nghĩ. Em có biết hiện nay có những cái nghề mà không cần bằng cấp em vẫn có thể kiếm ra lượng tiền nhiều hơn những người có bằng này cấp nọ

Anh có biết những người không bằng cấp họ có thể kiếm ra 100 triệu VND/ tháng-đây chỉ là ở mức độ trung bình, còn các cao thủ thì có người 500 triệu VND/ tháng, và có những trường hợp lâu năm và giỏi thì họ có thể làm ra 1 ngày= 1 triệu USD-tính ra tiền Việt Nam thì bao nhiêu? Và những cách kiếm tiền như thế này thì anh đều biết hết, bởi vì: anh biết học hỏi từ các bậc tiền bối

Cho nên anh vẫn nói lại với em, nếu những ai không biết được Tiếng Anh, thì thế giới của họ nhỏ hẹp lắm,chỉ như "ếch ngồi đáy giếng" mà thôi



casper2004 wrote:
Cảm ơn anh doremon đã cho em lời khuyên.

Theo ý kiến của anh thì với trình độ của em hiện giờ, em nên học Listening_Practice_Through_Dictation hay là nghe đống sách thiếu nhi thì có hiệu quả hả anh ?
 


Theo anh thì em nên học Listening_Practice_Through_Dictation trước bởi vì trước sau gì thì em cũng cần phải có 1 vốn từ vựng đủ lớn

All: Các bạn đừng nên nôn nóng, có nghĩa là cần phải xây dựng 1 nền tảng thật vững chắc cho nên như casper2004 các bạn hãy học thật kỹ cho hết 160 bài của Listening_Practice_Through_Dictation-mục đích là để cung cấp vốn từ vựng

vi_tieu_bao222 wrote:



em có 1 câu hỏi về chỗ em highlight và tô đậm bên trên.

anh có thể nói rõ hơn không ah? và anh có ví dụ nữa thì quá hay lun. là nếu mình ko hiểu sát nghĩa thì mình phải hiểu như thế nào ah?

br, 


Giả sử các bạn đọc được đoạn văn bằng Tiếng Anh này

Richard Bandler (1 trong những người sáng lập ra NLP) wrote: "... Looking back on what you've read so far, what I have presented here is a variety of ways of organizing your internal world so you have more control over what your brain does. It's essential that you have more control over how you feel and so more control over what you do. If you change the way you think, it changes the way you feel, which changes the way you act...

Your brain runs all the time, and it's either going to run in the direction you want it to go or it's going to run all over the place. If you don't do things to control your thoughts and control what pictures you make, then you won't be feeling as good as you can be feeling. It's important to organize and manage your thoughts, your time...

The more you learn to put volume controls on your internal voices and to place pictures methodically, to choose what you're going to believe and what you're not going to believe, the more you're in charge of your own mental processes, the more you'll be in charge of your life....

This book is simply this: my suggestions to control yourself, in a good way, not so controlled you can't do what you want, but so you aim your life. If you aim your thoughts and you aim your feelings and you aim your conscious and your unconscious desires in the same direction, there's literally nothing that humans can't accomplish"

Đoạn văn này có thể nói là đã bộc lộ tất cả những gì mà môn NLP-Neuro Linguistic Programming muốn làm

Bây giờ để hiểu được đoạn văn này thì theo những gì các bạn học trên trường hay trung tâm

1. Hiểu được nghĩa của từng từ

2. Hiểu được cấu trúc của câu

3. Dịch qua Tiếng Việt ( đương nhiên ai dịch càng hay càng đúng thì việc hiểu sẽ càng chính xác dễ dàng)

Nhưng việc hiểu như vậy không phải là mục đích của topic

Riêng Doremon, Doremon hiểu đoạn văn này theo đúng những gì mà ngôn từ Tiếng Anh diễn đạt (đương nhiên trình độ Tiếng Anh càng cao thì việc hiểu sẽ càng sâu, càng đúng.... giống như Tiếng Việt)

Cho nên đối với các bạn nếu như các bạn không có được lượng từ vựng căn bản, hiểu các câu căn bản... thì các bạn không thể nào hiểu được đoạn văn này ngoài cách dịch sang tiếng Việt, nhưng Doremon như đã nói: không khuyên các bạn làm điều này. Có nghĩa là các bạn phải chấp nhận: hoàn toàn không hiểu gì về đoạn văn này hoặc hiểu sai, hiểu mơ hồ...

Cho nên lịch học Doremon đã xếp cho các bạn: từ thấp lên cao, từ căn bản đến phức tạp

1. Đầu tiên luyện phát âm-để đọc đúng từ

2. Nghe Listening_Practice_Through_Dictation-toàn các bài ngắn và đơn giản. và việc học cái này cũng nhắc lại

Nghe đi nghe lại không được tra từ điển -mục tiêu là để biết được các từ, các bài... đọc như thế nào mà không cần quan tâm đến cái nghĩa và để thấm được phần nào cảm xúc của Tiếng Anh thông qua việc nghe

Đọc đi đọc lại không được tra từ điển-mục tiêu là để bắt chước người ta và thấm phần nào cảm xúc của Tiếng Anh-tới lúc này các bạn vẫn có thể là không hiểu gì hoặc hiểu rất mơ hồ về cái bài

Viết lại những bài đã nghe đi nghe lại, đọc đi đọc lại và chỗ nào không hiểu thì hãy tra từ điển-mục tiêu là để các bạn hiểu được cái bài-có thể là mơ hồ hoặc rõ ràng, nhưng đảm bảo là phải hiểu, và hiểu sai hay hiểu đúng thì chưa cần quan tâm

Hoặc thuộc lòng cái bài đó-đọc lại mà không cần nhìn vào transcript và biết phần nào cái nghĩa của bài

3. Xem phim có sub để thấm được các cảm xúc trong Tiếng Anh...

................

Và sau khi học xong phần 1 thì các bạn đã đạt được trình độ như đã nêu

Cho nên những ai học theo topic này khá lâu các bạn sẽ gặp hiện tượng: xem phim hay nghe đoạn văn gì đó thì các bạn hiểu được phần nào hay ý chính... mà không cần dịch qua Tiếng Việt-những đứa trẻ bản xứ (nói Tiếng Anh...) thì giai đoạn đầu nó cũng như thế-nó hiểu được ý của người khác muốn nói nhưng ở mức độ mơ hồ. Ví dụ nếu các bạn nói bằng Tiếng Việt cho 1 đứa bé Việt Nam khoảng 5-7 tuổi thì đưa nhiên các bạn phải nói chậm, rõ ràng, dùng các từ đơn giản dễ hiểu

Quá trình học theo topic này cũng tương tự: Các bạn phải hiểu Tiếng Anh bằng chính Tiếng Anh và quá trình tiến bộ của các bạn sẽ như thế này

1. Biết được cái từ đó đọc thế nào và hoàn toàn không biết gì về cái nghĩa

2. Đọc được cái từ đó như người bản xứ và cảm nhận dần cảm xúc của cái từ-có thể lúc này vẫn chưa hiểu được nghĩa

3. Đọc được cái từ, cái bài, có được phần nào cảm xúc của nó và hiểu được cái từ, cái bài ở mức độ nào đó

4. Hiểu mơ hồ, hiểu sai...

5. Hiểu rõ ràng hơn chút nữa, hiểu đúng hơn chút nữa...

...... Và cứ thể cho tới khi nào các bạn dùng được Tiếng Anh như tiếng mẹ đẻ (Tiếng Việt)

Doremon phải trình bày cụ thể để các bạn khỏi phải băn khoăn, vì rất có thể các bạn học theo topic này được 6 tháng hay 1 năm nhưng các bạn vẫn không thể nào hiểu được chính xác nghĩa của 1 câu hay 1 đoạn văn nào đó. Trong khi đó những người học theo phương pháp cũ họ hiểu được chỉ trong vòng 1 ngày lên trường hay Trung Tâm (vì nhờ dịch Tiếng Anh sang Tiếng Việt)

Ví dụ đoạn này "There is a science of getting rich, and it is an exact science, like algebra or arithmetic. There are certain laws which govern the process of acquiring riches, and once these laws are learned and obeyed by
anyone, that person will get rich with mathematical certainty"

Doremon tạm dịch nó sang Tiếng Việt để các bạn hiểu bởi vì hồi giờ Doremon rất ghét việc dịch, và Doremon không dịch theo nguyên nghĩa của từng chữ đâu: "Có 1 bộ môn khoa học về làm giàu và nó chính xác như là 1 môn khoa học, tương tự toán học... Có những qui luật chi phối quá trình làm giàu và một khi ai đó phát hiện ra và làm theo nó thì người đó sẽ đạt được sự giàu sang"

Việc dịch như thế sẽ giúp cho 1 người không biết gì về Tiếng Anh có thể hiểu được những đoạn văn ở dạng cấp cao-nhưng Doremon vẫn nhắc lại: đây không phải là mục đích của topic. Vì tai hại của kiểu học đó thì không cần bàn cũng biết, cho nên Doremon có thể nói với các bạn rằng: hầu hết những người được thừa nhận là giỏi Tiếng Anh cũng như đang đứng lớp hay trung tâm đều có vấn đề trong việc dùng Tiếng Anh

Cụ thể các bạn học Tiếng Anh để làm các gì: nếu chỉ để làm mấy bài test, lấy được cái bằng thì Doremon không có gì bàn cãi

Còn topic này cũng như Doremon không phải học Tiếng Anh để làm mấy cái thứ đó, vậy để làm thứ gì: tiếp thu tri thức nhân loại bằng Tiếng Anh-vì hầu như những tri thức cao cấp và có giá trị nhất đều bằng Tiếng Anh

Cụ thể nếu các bạn học theo phương pháp cũ thì việc các bạn muốn nghe thời sự thế giới bằng Tiếng Anh hay nghe Anthony Robbins động viên tinh thần... thì Doremon đảm bảo rằng các bạn không làm được điều này, vì những người này họ nói là cho dân bản xứ nghe chứ không phải họ cố tình nói để cho dân học Tiếng Anh nghe, cho nên các bạn phải đạt đến cấp độ bản xứ thì may ra-ai không tin thì dù các bạn có là giáo viên hay gì gì đó thì cứ thử download mấy audio của Anthony Robbins về nghe thử có hiểu cũng như nghe kịp tốc độ nói của ông ta hay không

Đọc sách bằng Tiếng Anh-nếu các bạn đọc mà phải dịch qua Tiếng Việt thì 1 ngày các bạn đọc được mấy cuốn và các bạn sẽ rất nản bởi vì các bạn không cảm nhận được cái hay, cái đẹp của ngôn từ Tiếng Anh. Không biết các cao thủ Tiếng Anh khác như thế nào, riêng Doremon nếu dư thời gian thì 1 ngày Doremon có thể đọc xong 1 cuốn bằng Tiếng Anh dày khoảng 300 trang. Còn giả sử người khác đọc 1 cuốn sách Tiếng Anh dày khoảng 300 trang trong bao lâu? Hay là chỉ đọc được mấy cái hội thoại cũng như tin tức khoảng vài dòng hay vài trang sau đó cho rằng mình giỏi Tiếng Anh

Đương nhiên Doremon nêu ra như thế không phải để tự cho rằng mình là giỏi và hạ thấp người khác, bởi vì thông qua những gì Doremon đã viết thì các bạn cũng biết Doremon không phải là người có tính cách này. Cái mà Doremon muốn nhấn mạnh: chỉ có lên tới trình độ dùng Tiếng Anh như người bản xứ-hiểu Tiếng Anh bằng chính Tiếng Anh thì các bạn mới thực sự biết được giá trị của nó

casper2004 wrote:


Mình học Effortless English đến nay đã được 1 năm 2 tháng rồi. Ngày nào mình cũng học. Ít thì 4 tiếng, nhiều thì 7 tiếng, nhưng quan trọng là mình chưa bỏ ngày nào cả.

Mình vẫn chưa nói được dễ dàng. Và mình đoán là mình đang ở plateu. Mình đã học xong đĩa Power English,định học sang tiếp Learn Real thì biết được trang này. Sau khi đọc xong các bài viết của anh doremon thì mình quyết định học lại đĩa Power English. Lần này mình sẽ học sâu hơn. Vì trước mỗi bài mình nghe có 70 lần, giờ mình tăng lên là 100 lần một bài, kết hợp với việc nghe và chép lại mini story nữa.

 


Em học đã 1 năm 2 tháng và không bỏ ngày nào, quả thật kiên trì là em có thừa, nhưng anh góp ý với em thế này: theo những gì em viết thì em không nên học lại Power English nữa vì em đã học nó hơn 1 năm, cái em cần làm bây giờ là "bành trướng nó ra" thay vì " đào sâu thêm nữa". Cho nên

1. Hoặc là em học Listening_Practice_Through_Dictation: mục đích là để nghe giọng khác thay vì AJ. Hoge và để tăng thêm vốn từ vựng

2. Hoặc là em chuyển sang nghe đống sách thiếu nhi (mấy trăm cuốn) mà anh giới thiệu, nếu trình độ tiếng Anh của em đã khá cao-mục tiêu là để bắt đầu các giai đoạn cao hơn: đọc sách Tiếng Anh như Tiếng Việt

Dù em có chọn 1 hay 2 thì trong cả ngày em cứ chèn vào đó: xem phim-để làm quen với giọng ngoài đời thực-cả tốc độ nói lẫn nội dung câu chuyện và đọc lại to và rõ ràng các bài mà em đã nghe (để tăng khả năng phát âm và chuẩn bị để chuyển sang việc nói Tiếng Anh tự nhiên như Tiếng Việt)

Tạm thời là vậy, để khi nào anh viết tới phần 2 thì lúc đó em sẽ có được chương trình để hoàn thiện cả 4 kỹ năng: nghe, nói, đọc, viết

Chú ý: Các bạn vẫn đang học theo chương trình phần 1 cho nên các bạn hãy chú ý đến các thứ sau

1. Tập trung mạnh để luyện phát âm, đọc đi đọc lại lưu loát các bài văn Tiếng Anh

2. Nghe hiểu được Tiếng Anh như Tiếng Việt ở cấp độ cơ bản

3. Đọc dần được các cuốn sách Tiếng Anh cơ bản-chủ yếu là viết cho thiếu nhi

4. Viết được các câu cơ bản

5. Nói theo tự nhiên-phản xạ được mấy câu cơ bản

6. Hiểu được Tiếng Anh như Tiếng Việt nhưng vẫn còn mơ hồ

Và những thứ phần 1 chưa làm được thì đó là nhiệm vụ của phần 2. Doremon nhắc nhở để bạn đọc khỏi băn khoăn, ví dụ: hiểu được cái bài nhưng không dịch nghĩa qua Tiếng Việt được.... Nếu các bạn cố gắng dịch để hiểu sát nghĩa như ở Trường Học hay Trung Tâm, thì các bạn đã đi ngược lại phương pháp: hiểu Tiếng Anh bằng chính Tiếng Anh-chỉ có làm được điều này thì các bạn mới thực sự lên tới cấp độ: dùng Tiếng Anh như Tiếng mẹ đẻ-đương nhiên để làm được điều này thì không đơn giản, nó đòi hỏi thời gian-nhưng đây mới là mục đích của topic

 
Go to Page:  First Page Page 3 4 5 6 8 9 10 Last Page

Powered by JForum - Extended by HVAOnline
 hvaonline.net  |  hvaforum.net  |  hvazone.net  |  hvanews.net  |  vnhacker.org
1999 - 2013 © v2012|0504|218|