banner

[Rule] Rules  [Home] Main Forum  [Portal] Portal  
[Members] Member Listing  [Statistics] Statistics  [Search] Search  [Reading Room] Reading Room 
[Register] Register  
[Login] Loginhttp  | https  ]
 
Forum Index Thảo luận việc định hướng Cách học Tiếng Anh Hiệu quả nhất?  XML
  [Article]   Cách học Tiếng Anh Hiệu quả nhất? 19/03/2013 19:25:44 (+0700) | #391 | 274200
huynguyen023
Member

[Minus]    0    [Plus]
Joined: 20/04/2012 02:42:00
Messages: 50
Offline
[Profile] [PM]
e cám ơn bài viết của anh Mon rất nhiều smilie ,e từ rất lâu rồi luôn mong rằng mình sẽ giàu có trong tương lai,e đã áp dụng những cách tránh xa các thông tin tiêu cực như anh nói,và e đã bước đầu thấy nó có ảnh hưởng ít nhiều đến e,bây giờ cứ nhìn vào những con người sống k có hoài bão e thấy rất khinh thường họ,dù rằng họ có tốt nhưng e vẫn thấy khó mà thân thiết được,và cũng từ khi a viết bài về CẦU ĐƯỢC ƯỚC THẤY,e đã k còn đọc báo mạng nữa,e chỉ dành thời gian học anh văn và chuyên nghành,và quả thật,e thấy mình lạc quan hơn,tự tin hơn,thấy được những tin tức hằng ngày thật đúng là rác,e luôn quan niệm rằng bạn bè nếu đã chơi thân thì phải lựa những người cùng chí hướng,cũng rất may mắn là trước giờ e sống nội tâm,luôn tự học,tự tìm tòi nên khá ít bạn,nên có lẽ e khá dễ dàng để từ bỏ những mối quan hệ k cần thiết,bây giờ mỗi ngày e đều học tiếng anh theo pp của anh+thêm một vài pp của cá nhân e,hy vọng sau khi e đã chinh phục được tiếng anh,nó sẽ là công cụ để e có thể thực hiện hoài bão của mình,chúc anh nhiều sức khoẻ,chờ bài viết p2 học tiếng anh của anh cũng như những bài viết tiếp theo,hy vọng sau này nếu có cơ hội,tất cả những người thành công trong topic này sẽ gặp nhau trên cùng một con đường!
[Up] [Print Copy]
  [Guidance]   Cách học Tiếng Anh Hiệu quả nhất? 19/03/2013 23:51:47 (+0700) | #392 | 274211
1063314
Member

[Minus]    0    [Plus]
Joined: 19/03/2013 01:06:15
Messages: 2
Offline
[Profile] [PM] [WWW] [Yahoo!]
Chào các bạn,
Hôm nay tình cờ đến topic này, mình rất vui vì sự hữu ích của topic và sự nhiệt tình của bạn doremon-nobita cũng như sự đam mê của các bạn.
Mình sẽ cùng các bạn đi trên con đường này để chinh phục tiếng Anh - dùng tiếng Anh làm công cụ để sống cuộc đời hoánh tráng và đáng sống hơn.
Chúc tất cả thành công.
Thân chào,
anuunh14@gmail.com
Học Amcoaching V3 chỉ với 1.850.000 VND
Liên hệ yahoo anuunh
[Up] [Print Copy]
  [Article]   Cách học Tiếng Anh Hiệu quả nhất? 20/03/2013 07:57:02 (+0700) | #393 | 274221
giangsoncd
Member

[Minus]    0    [Plus]
Joined: 18/03/2013 21:02:10
Messages: 1
Offline
[Profile] [PM]
Mình cũng đã theo dõi chủ đề này hơn 1 năm nay rồi, từ chỗ không biết "never" nghĩa là gì, giờ có thể xem phim Friends hiểu khoảng 60% rồi. Ngày xưa ghét TA bao nhiêu giờ lại thích mới chết chứ, khì khì...
Mong bạn Mon dành chút thời gian để viết tiếp cách học làm sao để sử dụng tiếng anh như tiếng mẹ đẻ, hoặc có tài liệu nào có thể gửi cho mình theo email: beefsteaktini@gmail.com. Vì 2 tháng gần đây mình cảm thấy học mà không tiến bộ thêm gì hết. Mong tin bạn!
[Up] [Print Copy]
  [Article]   Cách học Tiếng Anh Hiệu quả nhất? 20/03/2013 08:48:16 (+0700) | #394 | 274222
[Avatar]
vi_tieu_bao222
Member

[Minus]    0    [Plus]
Joined: 24/09/2006 18:24:12
Messages: 31
Offline
[Profile] [PM]
Em cũng đã theo dõi topic này được 4 tháng và làm theo cũng gần từng đó tháng tuy nhiên theo cách em cảm thấy thoải mái nhất nhưng vẫn dựa theo phương pháp của anh Mon và EE.

Hiện tại cũng đang nge được gần như các từ cơ bản trừ những từ chuyên ngành hay từ hiếm ít dùng thì po tay thui.

Em nghĩ là nhìu bạn cũng đã đạt được hoặc hơn mốc này và ĐANG KHAO KHÁT MUỐN ĐƯỢC CÓ ĐIỀU GÌ ĐÓ MỚI TỪ PHẦN 2 CỦA ANH MON để 1 phần là tiếp thêm lửa 1 phần là tụi em cũng nôn nao đợi bài của anh lắm rồi.

Em cũng nghĩ là bài thứ 2 sẽ ảnh hưởng ko chỉ có việc học Eng mà còn tới cả cuộc đời mỗi người nữa, đúng hông a Mon?

Mong bài mới của anh.

BR,
[Up] [Print Copy]
  [Article]   Cách học Tiếng Anh Hiệu quả nhất? 20/03/2013 12:40:04 (+0700) | #395 | 274225
MasterPhuong
Member

[Minus]    0    [Plus]
Joined: 26/06/2009 09:45:22
Messages: 1
Offline
[Profile] [PM]
Thanks chủ topic, sẽ nghiên cứu thêm
[Up] [Print Copy]
  [Article]   Cách học Tiếng Anh Hiệu quả nhất? 20/03/2013 15:28:45 (+0700) | #396 | 274232
ducanh53252
Member

[Minus]    0    [Plus]
Joined: 18/12/2012 21:16:36
Messages: 29
Offline
[Profile] [PM]

giangsoncd wrote:
Mình cũng đã theo dõi chủ đề này hơn 1 năm nay rồi, từ chỗ không biết "never" nghĩa là gì, giờ có thể xem phim Friends hiểu khoảng 60% rồi. Ngày xưa ghét TA bao nhiêu giờ lại thích mới chết chứ, khì khì...
Mong bạn Mon dành chút thời gian để viết tiếp cách học làm sao để sử dụng tiếng anh như tiếng mẹ đẻ, hoặc có tài liệu nào có thể gửi cho mình theo email: beefsteaktini@gmail.com. Vì 2 tháng gần đây mình cảm thấy học mà không tiến bộ thêm gì hết. Mong tin bạn!
 

Bạn hãy đọc lại Qui luật chuyển hoá từ những sự thay đổi về lượng thành những sự thay đổi về chất và ngược lại ở trang 2 thì sẽ rõ smilie
[Up] [Print Copy]
  [Article]   Cách học Tiếng Anh Hiệu quả nhất? 21/03/2013 11:52:29 (+0700) | #397 | 274271
meoconthaman
Member

[Minus]    0    [Plus]
Joined: 20/03/2013 04:35:05
Messages: 52
Offline
[Profile] [PM]
xin chào tất cả mọi người, em là người mới nhập môn có gì mọi người giúp đỡ em tí nhé smilie
Có đứa bạn nó gửi cho em cái link của topic này, đọc được xong mừng quá trời đất, đã lao vào học được ít ngày, bí quá lên hỏi anh MON một câu hỏi, câu hỏi này em thấy nhiều bạn hỏi rồi, ở trang đầu em thấy anh nói tới 80% thành công trong tiếng anh bắt nguồn từ: "Non‑Linguistic Factors”. Đó là các yếu tố như tình cảm, cảm xúc, sự hưng phấn... và 20% còn lại bắt nguồn từ giáo trình ta học, cái lớp ta ngồi, phương pháp ta dùng. 20% thì anh đã nói rồi, không có gì phải bàn cãi hay chứng minh cả smilie , 80% kia anh đã trình bày được đó là phải ước mơ, kiên trì... Em đã học nhưng chẳng thấy cảm xúc, hưng phấn của mình khi học đâu cả, như thế sẽ rất lâu mới trở thành master được phải không ạ. Anh MON cho em mượn cái chìa khoá để mở cánh cửa đó ra nhé smilie . Cảm ơn anh MON!
[Up] [Print Copy]
  [Article]   Cách học Tiếng Anh Hiệu quả nhất? 21/03/2013 17:59:02 (+0700) | #398 | 274278
fr33d00m
Member

[Minus]    0    [Plus]
Joined: 08/07/2012 20:55:21
Messages: 54
Offline
[Profile] [PM]

meoconthaman wrote:
xin chào tất cả mọi người, em là người mới nhập môn có gì mọi người giúp đỡ em tí nhé smilie
Có đứa bạn nó gửi cho em cái link của topic này, đọc được xong mừng quá trời đất, đã lao vào học được ít ngày, bí quá lên hỏi anh MON một câu hỏi, câu hỏi này em thấy nhiều bạn hỏi rồi, ở trang đầu em thấy anh nói tới 80% thành công trong tiếng anh bắt nguồn từ: "Non‑Linguistic Factors”. Đó là các yếu tố như tình cảm, cảm xúc, sự hưng phấn... và 20% còn lại bắt nguồn từ giáo trình ta học, cái lớp ta ngồi, phương pháp ta dùng. 20% thì anh đã nói rồi, không có gì phải bàn cãi hay chứng minh cả smilie , 80% kia anh đã trình bày được đó là phải ước mơ, kiên trì... Em đã học nhưng chẳng thấy cảm xúc, hưng phấn của mình khi học đâu cả, như thế sẽ rất lâu mới trở thành master được phải không ạ. Anh MON cho em mượn cái chìa khoá để mở cánh cửa đó ra nhé smilie . Cảm ơn anh MON! 

Cho mình hỏi điều này nhé, mục địch việc học tiếng Anh của bạn là gì thếsmilie
[Up] [Print Copy]
  [Article]   Cách học Tiếng Anh Hiệu quả nhất? 22/03/2013 22:03:17 (+0700) | #399 | 274304
ducanh53252
Member

[Minus]    0    [Plus]
Joined: 18/12/2012 21:16:36
Messages: 29
Offline
[Profile] [PM]

fr33d00m wrote:

meoconthaman wrote:
xin chào tất cả mọi người, em là người mới nhập môn có gì mọi người giúp đỡ em tí nhé smilie
Có đứa bạn nó gửi cho em cái link của topic này, đọc được xong mừng quá trời đất, đã lao vào học được ít ngày, bí quá lên hỏi anh MON một câu hỏi, câu hỏi này em thấy nhiều bạn hỏi rồi, ở trang đầu em thấy anh nói tới 80% thành công trong tiếng anh bắt nguồn từ: "Non‑Linguistic Factors”. Đó là các yếu tố như tình cảm, cảm xúc, sự hưng phấn... và 20% còn lại bắt nguồn từ giáo trình ta học, cái lớp ta ngồi, phương pháp ta dùng. 20% thì anh đã nói rồi, không có gì phải bàn cãi hay chứng minh cả smilie , 80% kia anh đã trình bày được đó là phải ước mơ, kiên trì... Em đã học nhưng chẳng thấy cảm xúc, hưng phấn của mình khi học đâu cả, như thế sẽ rất lâu mới trở thành master được phải không ạ. Anh MON cho em mượn cái chìa khoá để mở cánh cửa đó ra nhé smilie . Cảm ơn anh MON! 

Cho mình hỏi điều này nhé, mục địch việc học tiếng Anh của bạn là gì thếsmilie 


Thế bạn nghĩ rằng bạn ấy học english để qua bài test ak. Vấn đề ở đây không bàn về mục đích,mà là bạn ấy có cảm giác như thế đó là hậu quả phương pháp truyền thống còn tồn dư trong bạn ấy, anh MON đã nói: nếu muốn có một cuộc đời mới thì chúng ta phải tiến hành quá trình tẩy não... với tiêng anh cũng vậy, muốn đạt đến trình độ master thì bạn cũng cần phải tiến hành quá trình tẩy não, tẩy não giúp bạn xoá phương pháp học tiếng anh cũ và thay vào đó là phương pháp học tiếng anh mới cụ thể ở đây là phương pháp anh MON trình bày. Tẩy não kiểu này dễ hơn kiểu tẩy não kia của anh MON smilie . Và bạn là người mới nhập môn lên cảm giác không hưng phấn, cảm xúc là chuyện hoàn toàn bình thường mà, bạn hãy tiếp tục học, một lúc nào đó bạn sẽ thấy mình yêu thích tiếng anh như game online vậy, muốn lên cấp cao, đồ full, ngon thì phải càng đầu tư nhiều thời gian, có phải lúc đó bạn chơi mà không thấy chán đúng không, ai đã chơi game online rồi thì biết, nhịn trưa luôn, cày đã. Khi đạt được 1 cái gì đó bạn sẽ thấy hưng phấn, vui sướng, tiếp tục cày thâu đêm và cuối cùng bạn cũng trở thành master, nhưng không phải của tiếng anh, mà là của game. smilie trước mình cũng cày gunny nhưng bỏ rồi, cấp 20 súng +9, 26+12 smilie
[Up] [Print Copy]
  [Article]   Cách học Tiếng Anh Hiệu quả nhất? 24/03/2013 14:40:58 (+0700) | #400 | 274345
ducanh53252
Member

[Minus]    0    [Plus]
Joined: 18/12/2012 21:16:36
Messages: 29
Offline
[Profile] [PM]
Các bạn ơi, chúng ta hãy tin rằng chúng ta học tiếng anh dễ hơn người anh học tiếng việt đi nhé, sau khi đọc xong bài viết mình tình cờ lang thang trên mạng tìm được sau đây mình và các bạn hãy bỏ qua cái suy nghĩ chủ quan là: học tiếng anh khó quá, có khó nhưng chưa phải là quá khó không thể học được smilie . Hãy cùng anh MON bước sang thế giới mới nào, thuyền trưởng MON dạo này nhậu nhẹt hay sao mà trả thấy đâu smilie hjhj. Chêu anh MON tí!


Tiếng Anh khó hay tiếng Việt khó
Thứ Hai, 17/12/2012, 09:50 SA | Lượt xem: 268
Tiếng Anh thật khó nhưng liệu tiếng Việt ta có dễ? Chúng ta cùng suy ngẫm với bài viết này nhé!
Ông lão chầm chậm bắt đầu kể: Ta chơi khá thân với một người bạn già người Anh tên là Anthony, mà ta gọi thân thiện là Tony. Ông ta là người gốc London nhưng lại thích Hà Nội hơn nên đã sống ở Việt Nam được hơn 15 năm rồi và nói tiếng Việt cũng chẳng khác chúng ta tí nào. Ông ta cũng có thể ngồi vỉa hè ăn bún đậu mắm tôm như người Việt, và cũng tếu táo với các trò chơi chữ như những người Việt hay chữ vậy. Ta nhớ có lần Tony thấy ta đang lúng túng trong một tình huống rất khó xử, ông ta nhìn ta và nói: Ông bạn già ơi, bây giờ thì cái khó sẽ bó cái khôn hay cái khó ló cái khôn đây? Ta giật mình cười và thầm phục khả năng dùng tiếng Việt uyên thâm của Tony. Chưa hết, Tony còn đố mấy cô lễ tân khách sạn mà ta cùng Tony ở khi đi du lịch rằng: Đố các cô gái nhé, một đống chuột chù mà bơi qua sông thì hỏi có mấy con? Các cô lễ tân đang nghĩ sao ông già người Anh này đố hâm thế, một đống chuột chù thì biết có bao nhiêu con mà hỏi. Các cô gái đang định nói là không biết thì ông ta phá lên cười to và giải thích: các cháu không biết ta chơi chữ à, một đống chuột chù nói ngược lại là một chú chuột đồng, như vậy là chỉ có một con chuột bơi qua sông thôi chứ. Nói câu chuyện này ra để thấy rằng Tony am hiểu và sử dụng tiếng Việt thành thạo đến thế nào.

Và một lần ta đã thắc mắc với Tony về sự phức tạp của tiếng Anh rằng các nguyên tắc ngữ pháp của tiếng Anh quá rối rắm, và đôi khi là thừa. Ví dụ như: I will come to see you tomorrow. Bản thân chữ tomorrow là ngày mai, tức là nói chuyện tương lai rồi, mà còn phải cho thêm cả chữ will để chỉ thêm về tương lai cho nó thừa ra làm gì cơ chứ. Rồi động từ thì vừa theo quy tắc, vừa bất quy tắc, làm khổ chúng tôi học thuộc hơn 400 động từ bất quy tắc của các vị rồi khi dùng vẫn nhầm lung tung. Đó là còn chưa kể việc thêm số nhiều vào danh từ nữa chứ. Đã đành các ông muốn phân biệt một và từ hai trở lên bằng cách thêm chữ “s” vào sau các danh từ cũng đã đủ làm chúng tôi nhầm khổ sở khi nói rồi, nhưng cứ thế hẳn đi đã đành, ai lại một bàn chân thì nói là “a foot” nhưng hai bàn chân thì nói là “feet”, rồi một đứa bé thì là “a child” mà hai đứa trở lên thì lại là “children” mới khổ người ta không. Mà một đàn con gì đó các ông cứ nói là “a group of” tất cả cho rồi ví dụ như một đàn ếch các ông nói là “a group of frogs”, thế nhưng sang con cá hay con sư tử thì lại thành “a school of fish” và “a pride of lions” và đàn chó là “a pack of dogs”, mà trong đàn thì các con cá là số nhiều các ông lại không nói là “a school of fishes” trong khi đó đàn chó hay đàn sư tử thì các ông lại thêm số nhiều vào chữ “dogs” và chữ “lions”… Như thế thì ai theo nổi tiếng Anh của các ông đây.

Tony liền nói lại với ta bằng tiếng Việt rằng: Ông cứ thắc mắc vậy chứ tiếng Việt của các ông mới làm tôi chóng hết mặt không thể theo kịp. Nếu trong tiếng Anh của tôi chỉ có một từ I để chỉ tôi, hay một từ YOU để chỉ người đối thoại, thì trong tiếng Việt của ông không biết thế nào mà tả những từ có cùng nghĩa với chữ I nữa: tôi, ta, con, bố, mẹ, ông, bà, cô, cậu… đều có thể có nghĩa là tôi như chữ I, đó là theo ngôi thứ, còn theo thái độ thì tôi thua luôn… vì không biết khi nào thì nên nói là tôi, khi nào nên nói là: ta, tao, đằng này, thằng này, con này, ông mày, tớ, thầy mày… rồi lại còn biến đổi theo từng vùng miền thì còn biến đổi nữa mới khổ chứ. Tóm lại tôi chẳng thể nào biết được các nguyên tắc tự xưng của tiếng Việt các ông cả, mỗi cảm xúc thì nói một kiểu. Mà tiếng Anh của tôi thì chỉ có chữ black để chỉ màu đen, nhưng trong tiếng Việt thì tôi tin chính ông cũng chẳng liệt kê hết các từ chỉ màu đen ý chứ. Ví dụ nhé, con chó đen các ông gọi là chó mực, tóc đen là tóc huyền, mèo đen là mèo mun, ngựa đen là ngựa ô… rồi chưa kể màu đen có thể nói là: hắc, thâm… như các chữ hắc hải (biển đen) hay áo thâm (áo đen)… Đó là về từ vựng, chứ về văn phạm thì chỉ có người Việt mới hiểu nhau được, chứ người học tiếng Việt như chúng tôi đều lấy làm sợ khi học. Ví dụ nhé: thắng và bại là hai từ ngược nghĩa phải không? Ấy thế mà các ông khối lần dùng nó như là những từ đồng nghĩa đấy, ví dụ như: võ sĩ A đánh thắng võ sỹ B, và võ sỹ A đánh bại võ sỹ B chẳng hạn. Rõ ràng là cùng nghĩa nhé. Nhưng bại và thua tuy đồng nghĩa nhưng lại thành trái nghĩa đấy, ông thử nói: Võ sỹ A đánh thua võ sỹ B và câu võ sỹ A đánh bại võ sỹ B xem, có đúng là trái nghĩa nhau không nào… rồi còn áo ấm và áo rét nữa chứ, hóa ra hai từ này đồng nghĩa trong khi ấm và rét trái nghĩa nhau hẳn. Rồi chưa kể các ông kéo cả tiếng Hán Nôm vào tiếng Việt trong khi tiếng Việt vẫn diễn tả được hết mà lại ít dùng. Ví dụ như vững như bàn thạch, sao các ông lại không chịu nói vững như bàn đá đi có được không; hay công viên sao không nói là vườn cho mọi người, vì viên là vườn đấy thôi, và công là của chung dành cho mọi người là gì…

Ta không chịu và tiếp tục lý luận: Tiếng Anh của ông động từ là động từ cho nó rồi, ví dụ như go là đi, thì lại còn cho thêm giới từ vào sau đó tạo ra nghĩa khác hẳn đi, rất khó nhớ và lạ lẫm đối với người học tiếng Anh. Ví dụ như go off thì có nghĩa là phát nổ, còn go ahead thì lại không mang nghĩa đi về phía trước tí nào, mà lại là cậu nói đi… Chữ Look là nhìn, và out là ra bên ngoài, nhưng look out thì chả có nghĩa là nhìn ra ngoài tí nào, mà lại là nhắc người khác coi chừng, cẩn thận… mà nếu viết liền chữ look-out thì lại có nghĩa là lính canh hoặc chòi canh gác mới kỳ lạ chứ. Rõ ràng chữ watch là xem, nhưng câu watch your mouth thì lại có nghĩa là cẩn thận cái miệng đấy. Hay chữ skirt rõ ràng nghĩa là cái váy, vậy mà out-skirt lại nghĩa là ngoại thành, nhưng nội thành mà suy luận theo để nói là in-skirt thì các ông lại cười lăn ra… Rồi chữ odd rõ ràng nghĩa là số lẻ, chữ ball nghĩa là quả bóng, vậy mà odd-ball lại là người đàn ông lập dị.
Tony lập tức tiếp lời rằng: Đồng ý rằng tiếng Anh có nhiều cách diễn đạt lạ như thế, nhưng không thể so với những biến thể tiếng Việt còn khó theo hơn nhiều lần. Ví dụ như một loạt những từ viết được, nói được nhưng lại vô nghĩa nếu đứng một mình như: ịch, tiêng, hỉnh, xắn… nhưng khi ghép vào từ khác thì chúng lại có nghĩa như ục ịch, tiêng tiếc, hóm hỉnh, xin xắn… Rồi một loạt các chữ mà ngay người Việt cũng chẳng chịu phân biệt rạch ròi như dạy học hay dậy học, đôi giày hay đôi giầy… Đó là chưa kể tiếng Việt có tới 5 dấu hỏi (?), sắc (´), huyền (`), nặng (.), ngã (~) và 6 thanh điệu được tạo bởi 5 dấu này cộng thanh ngang… Việc đưa dấu thanh điệu vào câu nói đúng là ác mộng với người học tiếng Việt, vì chúng tôi không có dấu trong tiếng Anh và gần như không thể phân biệt được dấu. Ví dụ như cậu bạn người Mỹ của tôi đã mắc lỗi khi về quê Việt Nam hỏi vợ, cậu ấy nói một câu tiếng Việt là "Con muốn làm con dê cụ." khiến cả nhà cười lăn ra… Vì anh chàng đó cũng như tôi, gần như không thể nói rõ dấu hỏi trong tiếng Việt như chữ con dể được, mà sẽ nói không có dấu thành con dê mà thôi. Mỗi khi thêm dấu, nghĩa của từ khác nhau hoàn toàn. Mà đó mới chỉ là một từ vựng nhé, chưa kể việc từ vựng tiếng Việt mà ghép vào với nhau thì không thể lường nổi về nghĩa nữa. Ví dụ như chữ ăn có nghĩa là cho thức ăn vào cơ thể qua miệng chứ gì? Nhưng ghép với từ khác thì có vẻ như nó không có nghĩa đó tí nào cả. Ví dụ như ăn đòn, ăn chơi, ăn ở, ăn tiền, ăn cắp, ăn cướp, ăn vạ, ăn năn, ăn chia… Quả thực quá phong phú về nghĩa và cách ghép, nếu đem so sánh với các ngữ động từ của tiếng Anh hay các từ ghép thì chúng tôi không so được. Mà ngay cả các tính từ trong tiếng Việt cũng có thể ghép khôn lường về nghĩa, mà tiếng Anh của chúng tôi thì không nhiều đến như thế. Ví dụ như miêu tả màu trắng thì tiếng Anh có chữ white, hay nếu có ý nói là sáng thì sẽ là bright, nhưng tiếng Việt thì vô vàn cách mô tả màu trắng như: trắng trẻo, trắng tinh, trắng muốt, trắng xóa, trắng hếu, trắng ởn, trắng bệch, trắng nõn… mà thêm một từ trắng nữa vào thì lại chẳng trắng hơn mà lại có vẻ như giảm độ trắng đi như từ trắng trắng… hay ghép nhầm với từ khác thì chả có nghĩa là trắng tí nào, như từ trắng trợn chẳng hạn, có còn nghĩa là trắng nữa đâu?

Nghe ông bạn Tony phân tích một hồi, ta ngẫm ra đúng là tiếng Việt mình khó thật. Sống gần hết đời người mà chưa chắc đã biết hết tiếng Việt nữa. Dù sao ngôn ngữ sinh ra là để phản ánh đời sống và lao động của một cộng đồng con người trong suốt chiều dài lịch sử, mà dân tộc mình có tới 4000 năm lịch sử dựng nước, lao động, bảo vệ đất nước và phát triển đất nước thì quả thực là ngôn ngữ không phong phú hơn hẳn mới là lạ. Tony mới chỉ biết có đến thế, chứ làm sao biết được thái độ của người Việt trong từng câu nói, cùng là một nội dung nói đấy, nhưng như các cụ đã có câu ý tại ngôn ngoại tức là ý ở ngoài lời, nếu mà giọng nói và cách nhấn giọng khác nhau thì ý nghĩa của câu nói thay đổi hoàn toàn ý chứ. Ví dụ câu: tôi yêu cô ấy nếu nói bình thường thì không sao, chứ nhấn vào chữ yêu và kéo thật dài ra trong khi nói thì chưa biết chừng người nói lại có ý chê bôi và bài xích chứ chẳng yêu thương gì… Mà trong tiếng Anh thì lời nói thế nào ý nghĩa thế ấy, dù người nói có nhấn thêm từ này hay từ khác thế nào đi chăng nữa thì nghĩa của câu vẫn gần như giữ nguyên nghĩa của những từ vựng trong câu…Từ sau câu chuyện tình cờ và vui vẻ đó, ta chợt nhận ra người Việt mình đang làm chủ một ngôn ngữ rất khó, rất giàu có, phong phú và phức tạp, trong khi tiếng Anh không hẳn đã khó như vậy. Ta tự nghĩ tiếng Anh làm cho ta thấy khó học là vì cách nghĩ và tư duy ngôn ngữ của họ và ta khác nhau quá xa, chứ xét riêng về độ phong phú và sự phức tạp về ngữ nghĩa trong từng câu nói, quả là không so được với tiếng Việt.
Trần Việt Hùng
[Up] [Print Copy]
  [Article]   Cách học Tiếng Anh Hiệu quả nhất? 24/03/2013 21:53:43 (+0700) | #401 | 274361
kinghung21st
Member

[Minus]    0    [Plus]
Joined: 22/03/2013 21:46:29
Messages: 1
Offline
[Profile] [PM]
Mình thấy phần mềm GRAMMAR này cũng khá hay.
Mọi người tải về dùng thử xem nhé : tuhocG.weebly.com
Em cũng mong nhận được ý kiến của anh Doremon về phần mềm này. Em thấy phương pháp của tác giả có nhiều phần giống cách học của anh.
Cảm ơn mọi người!
[Up] [Print Copy]
  [Article]   Cách học Tiếng Anh Hiệu quả nhất? 24/03/2013 23:15:48 (+0700) | #402 | 274367
vanthietbk
Member

[Minus]    0    [Plus]
Joined: 04/09/2012 08:56:45
Messages: 23
Offline
[Profile] [PM]
Mình cũng thấy Grammar khá hay, mình thường đọc truyện cười trong đó. Grammar có cả một số bài giọng đọc thật nữa. Mà thích nhất là cái phần Video, có thể nghe từng câu trong video smilie .
[Up] [Print Copy]
  [Article]   Cách học Tiếng Anh Hiệu quả nhất? 28/03/2013 15:55:17 (+0700) | #403 | 274460
ducanh53252
Member

[Minus]    0    [Plus]
Joined: 18/12/2012 21:16:36
Messages: 29
Offline
[Profile] [PM]
anh MON ơi, anh báo trước là âm th rất khó phát âm, quả thật cũng trả dễ tẹo nào, khi luyện phát âm, đọc từng từ một: teeth, math thấy cũng ổn, đấy là cuối từ, còn đầu từ như: throw, these...thì ổn, còn phát âm tàm tạm được (lúc đó em tưởng anh MON nói nhầm.hjhj), nhưng khi nó đứng trong câu: someone forgot to throw these empty paper bags away... (đọc nhanh tự nhiên nhé, không phải phát âm từng từ mọt đâu) em cảm thấy khó phát âm đúng nó giống như các âm khác. smilie
em nói đúng hay sai hả anh mon? phải luyện rất rất nhiều nữa đúng không anh MON
[Up] [Print Copy]
  [Article]   Cách học Tiếng Anh Hiệu quả nhất? 28/03/2013 15:57:03 (+0700) | #404 | 274461
ducanh53252
Member

[Minus]    0    [Plus]
Joined: 18/12/2012 21:16:36
Messages: 29
Offline
[Profile] [PM]
ak anh MON ơi, hôm qua tình cờ em lên facebook, em thấy rất nhiều bạn vẫn học cả ngữ phát,Cao Hưng
Ai biết cách học cuốn 1100 words you need to know hướng dẫn mình với
19 giờ trước
Xem thêm 2 bình luận khác

Tatu Kun quyển sách này của bạn nhìn qua cũng rắc rối nhỉ, mình cũng chưa thấy bjo. thanks for share.
18 giờ trước

Cao Hưng ukm, mỗi ngày học 5 từ. Nhưng mình chưa rõ cách học lắm
17 giờ trước
.
Một số bạn đang học Effortless english thì dịch sang tiếng việt cho nhau tham khảo, mà anh nói không được dịch mà. Tuần này là Intimacy, các bạn góp ý bài dịch cho mình nhé.

Intimacy

My husband, "James," and I have been married only three years. We are both in our 20s. Chồng tôi, "James", và tôi kết hôn mới được ba năm. Chúng tôi cả hai đều ở độ tuổi 20.
[Up] [Print Copy]
  [Article]   Cách học Tiếng Anh Hiệu quả nhất? 28/03/2013 19:04:11 (+0700) | #405 | 274464
vanthietbk
Member

[Minus]    0    [Plus]
Joined: 04/09/2012 08:56:45
Messages: 23
Offline
[Profile] [PM]
Anh Mon đã nói rồi, tin hay không tin, dùng hay không dùng là quyền của mỗi người! Bạn tin thì bạn cứ làm theo, liên quan gì tới việc người khác có làm theo hay không cơ chứ. Mục tiêu của họ khác bạn ạsmilie)
[Up] [Print Copy]
  [Article]   Cách học Tiếng Anh Hiệu quả nhất? 29/03/2013 01:02:36 (+0700) | #406 | 274479
doremon-nobita
Member

[Minus]    0    [Plus]
Joined: 25/05/2011 04:28:48
Messages: 289
Offline
[Profile] [PM]
Lâu quá không vào, mấy hôm nữa Doremon sẽ viết bài mới, nhân tiện trả lời các câu hỏi

1. Ai muốn làm bạn với Doremon thì Doremon rất vui, nhưng tạm thời Doremon không có thời gian để trò chuyện được đâu, nếu các bạn chịu đi cùng đường với Doremon thì không sớm thì muộn chúng ta sẽ gặp nhau ngoài đời

2. Những ai còn có tư tưởng học nhanh cho xong thì nên bỏ cuộc để khỏi thất vọng

3. Việc học như thế nào là quyền của mỗi người, ai đó muốn học theo Doremon thì cứ tiếp tục, còn ai muốn học theo cách khác là quyền của các bạn, nếu cảm thấy tiến bộ thì tiếp tục, còn không thì tìm cách khác cho đến khi nào tìm ra cách học tiến bộ thì thôi

chú ý:

Vẫn nhắc lại cho những ai muốn đi cùng với Doremon: các bạn phải đảm bảo cho mình 1 nền tảng cơ bản thật vững chắc. Như Anthony Robbins có câu này "short-term solutions often become long-term problems"

Tư tưởng đi tắt đón đầu, học cho nhanh, hoặc học để chữa cháy... mà không có 1 nền tảng cơ bản chẳng đưa các bạn đi về đâu cả ngoài việc phí thời gian.
[Up] [Print Copy]
  [Article]   Cách học Tiếng Anh Hiệu quả nhất? 29/03/2013 01:02:48 (+0700) | #407 | 274480
doremon-nobita
Member

[Minus]    0    [Plus]
Joined: 25/05/2011 04:28:48
Messages: 289
Offline
[Profile] [PM]
Lâu quá không vào, mấy hôm nữa Doremon sẽ viết bài mới, nhân tiện trả lời các câu hỏi

1. Ai muốn làm bạn với Doremon thì Doremon rất vui, nhưng tạm thời Doremon không có thời gian để trò chuyện được đâu, nếu các bạn chịu đi cùng đường với Doremon thì không sớm thì muộn chúng ta sẽ gặp nhau ngoài đời

2. Những ai còn có tư tưởng học nhanh cho xong thì nên bỏ cuộc để khỏi thất vọng

3. Việc học như thế nào là quyền của mỗi người, ai đó muốn học theo Doremon thì cứ tiếp tục, còn ai muốn học theo cách khác là quyền của các bạn, nếu cảm thấy tiến bộ thì tiếp tục, còn không thì tìm cách khác cho đến khi nào tìm ra cách học tiến bộ thì thôi

chú ý:

Vẫn nhắc lại cho những ai muốn đi cùng với Doremon: các bạn phải đảm bảo cho mình 1 nền tảng cơ bản thật vững chắc. Như Anthony Robbins có câu này "short-term solutions often become long-term problems"

Tư tưởng đi tắt đón đầu, học cho nhanh, hoặc học để chữa cháy... mà không có 1 nền tảng cơ bản chẳng đưa các bạn đi về đâu cả ngoài việc phí thời gian.
[Up] [Print Copy]
  [Article]   Cách học Tiếng Anh Hiệu quả nhất? 29/03/2013 07:48:28 (+0700) | #408 | 274485
huynguyen023
Member

[Minus]    0    [Plus]
Joined: 20/04/2012 02:42:00
Messages: 50
Offline
[Profile] [PM]
Nhân tiện có bạn nào ở Thủ đức mà học theo pp của anh mon k? mình đang gặp một số khó khăn, phòng mình ở có 2 ông anh nhưng một ông mới chuyển sang làm ca tối, sáng về ngủ, tóm lại là phòng lúc nào cũng có người hết, mình học LTD nhưng bình thường mình thường đọc theo rất to, có khi hét luôn, nhưng bây giờ thì k được rồi, k thể làm ồn được, k biết bạn nào đang học theo pp anh mon thì tụi mình học chung với, mình đã suy nghĩ để tìm cách mà k ra, mấy ngày nay vẫn cố gắng nghe mà k lặp lại(sợ làm ồn)+xem phim,quyết k bỏ ngày nào nhưng việc học LTD của mình đang bị chậm trễ,mình cũng k có khả năng ra ngoài thuê phòng ở riêng được(ở 1 mình mình k đủ tiền),có bạn nào có giải pháp nào k?
P/S:e cám ơn anh mon nhiều, e quyết hoàn thành xong chương trình đã học, dù có mất nhiều thời gian hơn,chúc anh sức khoẻ smilie
[Up] [Print Copy]
  [Article]   Cách học Tiếng Anh Hiệu quả nhất? 29/03/2013 12:02:53 (+0700) | #409 | 274494
havanquan
Member

[Minus]    0    [Plus]
Joined: 28/03/2013 12:25:27
Messages: 1
Offline
[Profile] [PM]
Chào a Mon và tất cả các bạn. Đọc được topic này thật là ý nghĩa và bổ ích...
Đã đọc qua rất nhiều bài viết về cách học T.A nhưng thấy phương pháp này của a Mon rất thực tế và đúng đắn. E cảm thấy rất hứng thú với phương pháp này. nó làm cho e có mục tiêu để tiến lên phía trước.
E đã học theo phương pháp này được 5 tháng, giờ phát âm đã kha khá và ảm thấy chưa bao giờ là nản cả. Hiện tại thì e đang học phần Listening_Practice_through_Dictation và e muốn học thêm t.a về xây dựng. A Mon và các bạn ở đây ai có bài nghe t.a về xây dựng có kèm "transcript" thì giúp đỡ e với ak (vễ lĩnh vực Vật Liệu Xây Dựng thì càng tốt). E xin cảm ơn trước!
hj. Đã đọc tất cả các bài viết của anh trong topic này, chưa gặp mặt bao giờ nhưng cũng thật ngưỡng mộ về kiến thức của a, chúc a luôn vui khoẻ và có những bài viết mới...
[Up] [Print Copy]
  [Article]   Cách học Tiếng Anh Hiệu quả nhất? 29/03/2013 15:06:03 (+0700) | #410 | 274507
mrtyonline
Member

[Minus]    0    [Plus]
Joined: 21/08/2010 12:24:18
Messages: 21
Offline
[Profile] [PM]
Mình học xong phần listening rồi
bạn nào tham khảo cách học thì tham khảo dưới nè:

Mình vào phần Power English gặp AJ Hoge đâyyyyyyyyyyyyyy yeah yeah.

Theo mình thì nên học theo AJ Hoge hướng dẫn trong phần Power English. Nếu bạn đã trải qua 6 tháng ròng rã, ngày nào cũng xem ít nhất 3 tập phim thì giờ đây 5 trang pdf của AJ Hoge chỉ là chuyện nhỏ. Hẹn gặp lại sau 6 tháng nữa nhé mọi người

Ảnh hướng dẫn to lắm, đưa vào diễn dàn nhìn không hết, bạn nào tham khảo thì tải về nhé

http://nv5.upanh.com/b5.s35.d3/2950ae870ba846f380c428b726b6ba82_54408835.listen2.jpg
http://nv3.upanh.com/b4.s35.d4/09f62283f9e2ff0ab0bdbd8bb9b3ea9a_54409003.listen3.jpg

Một năm nữa thôi...


[Up] [Print Copy]
  [Article]   Cách học Tiếng Anh Hiệu quả nhất? 29/03/2013 21:13:19 (+0700) | #411 | 274515
thanh_
Member

[Minus]    0    [Plus]
Joined: 28/09/2012 01:02:15
Messages: 17
Offline
[Profile] [PM]

ducanh53252 wrote:
anh MON ơi, anh báo trước là âm th rất khó phát âm, quả thật cũng trả dễ tẹo nào, khi luyện phát âm, đọc từng từ một: teeth, math thấy cũng ổn, đấy là cuối từ, còn đầu từ như: throw, these...thì ổn, còn phát âm tàm tạm được (lúc đó em tưởng anh MON nói nhầm.hjhj), nhưng khi nó đứng trong câu: someone forgot to throw these empty paper bags away... (đọc nhanh tự nhiên nhé, không phải phát âm từng từ mọt đâu) em cảm thấy khó phát âm đúng nó giống như các âm khác. smilie
em nói đúng hay sai hả anh mon? phải luyện rất rất nhiều nữa đúng không anh MON
 


Duccanh thân mến. Nếu cậu đã học chắc chắn và nghiên cứu thật kỹ Pronunciation workshop và Mastering the American Accent thì cậu sẽ không cần hỏi câu này. Tớ đảm bảo smilie
[Up] [Print Copy]
  [Article]   Cách học Tiếng Anh Hiệu quả nhất? 29/03/2013 21:22:31 (+0700) | #412 | 274517
meoconthaman
Member

[Minus]    0    [Plus]
Joined: 20/03/2013 04:35:05
Messages: 52
Offline
[Profile] [PM]

mrtyonline wrote:
Mình học xong phần listening rồi
bạn nào tham khảo cách học thì tham khảo dưới nè:

Mình vào phần Power English gặp AJ Hoge đâyyyyyyyyyyyyyy yeah yeah.

Theo mình thì nên học theo AJ Hoge hướng dẫn trong phần Power English. Nếu bạn đã trải qua 6 tháng ròng rã, ngày nào cũng xem ít nhất 3 tập phim thì giờ đây 5 trang pdf của AJ Hoge chỉ là chuyện nhỏ. Hẹn gặp lại sau 6 tháng nữa nhé mọi người

Ảnh hướng dẫn to lắm, đưa vào diễn dàn nhìn không hết, bạn nào tham khảo thì tải về nhé

http://nv5.upanh.com/b5.s35.d3/2950ae870ba846f380c428b726b6ba82_54408835.listen2.jpg
http://nv3.upanh.com/b4.s35.d4/09f62283f9e2ff0ab0bdbd8bb9b3ea9a_54409003.listen3.jpg

Một năm nữa thôi...


 

Không có tập đọc lại các bài đã nghe hả bạn, học thế khác gì học phương pháp cũ đâu hả bạn, chỉ nghe và dịch, như thế học xong thì chỉ để đi làm bài test thôi, không giao tiếp được đâu, vì mình có phát âm chuẩn đâu, mà mục đích của việc học theo anh MON là dùng tiếng anh như người bản xứ mà smilie . Hay là bạn up thiếu, nếu hướng dẫn thiếu thì mình xin lỗi trách nhầm bạn smilie Hướng dẫn lại nhé bạn!
[Up] [Print Copy]
  [Article]   Cách học Tiếng Anh Hiệu quả nhất? 29/03/2013 21:39:29 (+0700) | #413 | 274518
ducanh53252
Member

[Minus]    0    [Plus]
Joined: 18/12/2012 21:16:36
Messages: 29
Offline
[Profile] [PM]

thanh_ wrote:

ducanh53252 wrote:
anh MON ơi, anh báo trước là âm th rất khó phát âm, quả thật cũng trả dễ tẹo nào, khi luyện phát âm, đọc từng từ một: teeth, math thấy cũng ổn, đấy là cuối từ, còn đầu từ như: throw, these...thì ổn, còn phát âm tàm tạm được (lúc đó em tưởng anh MON nói nhầm.hjhj), nhưng khi nó đứng trong câu: someone forgot to throw these empty paper bags away... (đọc nhanh tự nhiên nhé, không phải phát âm từng từ mọt đâu) em cảm thấy khó phát âm đúng nó giống như các âm khác. smilie
em nói đúng hay sai hả anh mon? phải luyện rất rất nhiều nữa đúng không anh MON
 


Duccanh thân mến. Nếu cậu đã học chắc chắn và nghiên cứu thật kỹ Pronunciation workshop và Mastering the American Accent thì cậu sẽ không cần hỏi câu này. Tớ đảm bảo smilie  


Thank mình giờ mới đang tiến vào Mastering the American Accent thôi, mình đã học được ít nào ở đó đâu, trả là mình thử vào đọc lại những bài trong ListeningPracticeThroughDictation đã nghe thôi, mình thử nghe bài đầu tiên, unit 1 ý, thấy chỗ đó khó đọc, nhớ lại những gì anh MON viết, thế là lên tham khảo thôi mà smilie
[Up] [Print Copy]
  [Article]   Cách học Tiếng Anh Hiệu quả nhất? 30/03/2013 08:37:57 (+0700) | #414 | 274522
doublek
Member

[Minus]    0    [Plus]
Joined: 10/12/2012 10:26:26
Messages: 11
Offline
[Profile] [PM]
Hôm nay minh xin post bài của bên congdongcviet.com.Một bài viết về ITC và những mảng tối cũng như sáng trong ngành ITC và quan trọng hơn nữa là câu hỏi giành cho bản thân người đọc.

Suy nghĩ của 1 lập trình viên!

Loạt bài viết này thuộc về Lê Đình Lĩnh Nam.(Nam Le's Blog)
--------------------------------------------------------------
Được nghỉ 3 ngày nên ngồi suy ngẫm về cái nghiệp lập trình viên mà mình đang theo đuổi.

Tường thuật từ một buổi ăn trưa
Một dịp hiếm hoi tôi được ngồi ăn trưa với mấy đứa bạn học chung hồi đại học. Cả bọn đều đang làm cho các công ty phần mềm lớn, ngót ngét cũng được hơn 2 năm rồi.

- Dạo này bên mày "cày" dữ không?
- Cũng như trước. Bị bên kia nó dí giữ quá.
.......
- Bây giờ tao nhận ra rằng đi làm phần mềm là một sai lầm. Tưởng rằng lương cao chứ thật ra chẳng bằng ai. Tao thấy mấy đứa bạn đi làm mấy ngành khác sướng hơn nhiều. Mấy đứa đi làm sales giàu quá trời.
- Còn mấy đứa bạn tao đi làm bên ngành ngân hàng cũng đã lắm.
- Tính ra thì học y hoặc dược hơi cực nhưng bây giờ đứa nào cũng ngon lành.

Câu chuyện tiếp tục với đề tài liên quan đến các ngành nghề khác. Ở thời buổi này thì cả bọn thấy làm nghế gì cũng sướng hết, vừa có thu nhập cao lại vừa lý thú, trừ cái nghề lập trình viên mà cả bọn đang theo đuổi!

Hỡi ôi! Cái nắng đổ lửa của Sài Gòn cũng không làm tôi choáng bằng nỗi băn khoăn về cái nghề mà mình đang theo đuổi. Ai cũng đổ xô đi học công nghệ thông tin, ai cũng nói ngành này là "hot" nhất, triển vọng nhất, tốt nhất, và sướng nhất. Image Thế mà ngay ở đây, những kỹ sư phần mềm mà kinh nghiệm làm việc còn ít hơn cả "kinh nghiệm" ngồi trên ghế giảng đường Đại học, với bao ước mơ, hoài bão và nhiệt huyết, lại có cái nhìn thực tế thật phũ phàng vậy.

Ok. Phần "tâm trạng" mở đầu như vậy là đủ rồi. Bây giờ tôi thử liệt kê những cái "nghĩ quẩn" của mình về nghề lập trình viên (hay là kỹ sư phần mềm, hay là chuyên viên phát triển phần mềm, hay là thợ code, hay là công nhân kỹ thuật cao, hay là những chuyên viết chat Yahoo! lén,...)

1) Làm phần mềm không có thu nhập cao
Đây là thực thế phũ phàng nhất đang đè nặng lên đầu óc của các lập trình viên chúng ta, nặng đến nỗi đôi lúc có người không thể đè nỗi phím Shift trên bàn phím. Image
Vâng, theo tất cả các khảo sát về tiền lương thì làm việc trong ngành CNTT sẽ có mức lương cao nhất.

Điều đó đúng nhưng chưa đủ. Mức lương khởi đầu thì cao thật, nhưng sau đó thì... Làm sao ta có thể toàn tâm toàn ý fix bug được nếu như biết được đứa bạn cấp III của mình bây giờ đang làm cho các tập đoàn kinh tế nước ngoài với mức thu nhập trên 10 triệu. Làm sao không thể nóng đầu được nếu như biết được lúc mới ra trường mức lương của nó chỉ bằng phân nửa của ta. Image
Vâng, lương khởi điểm thì cao nhưng tăng không nhanh. Có tăng thì cũng tăng không nhiều. Có nơi chịu tăng nhiều thì không có thưởng. Ngoài những cái đó thì chẳng còn thu nhập nào khác, cũng ít có cơ hội để "đánh lẻ" bên ngoài vì công việc chính đã quá bận rộn rồi.

2) Làm phần mềm lại rất cực
Cái cực đầu tiên là áp lực thời gian. Điều này thì không cần phải nói nhiều rồi. Image
Bây giờ nói đến môi trường làm việc. Nếu ai chưa từng làm phần mềm thì có thể hình dung thế này.
Thử tưởng tượng bạn bước vào một khu nhà rộng lớn, rất yên tĩnh và hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài. Bạn bước đến cửa ra vào và biết rằng ở đây những người bảo vệ làm việc 24 giời/ngày, suốt 365 ngày/năm. Bước vào bên trong nữa, bạn sẽ thấy ở đấy không khí rất âm u, hoàn toàn không có ánh sáng tự nhiên. Cũng dễ hiểu thôi, vì mọi nơi ở đây đều không có cửa sổ. Nếu có cửa sổ thì cũng luôn bị đóng kín lại.

Bạn bước vào sâu hơn nữa và thấy các căn phòng được ngăn ra, bên trong từng căn phòng lại được ngăn ra thành từng buồng nhỏ hơn nữa. Mỗi buồng đều có diện tích như nhau, rất chật hẹp, và được bài trí, trang bị vật dụng giống hệt nhau. Trong đó có đặt ít nhất một bộ máy vi tính, nhưng vì diện tích không gian quá nhỏ nên nó chiếm gần hết khoảng không, chỉ còn lại vừa đủ cho bạn ngồi vào đó. Bạn sẽ không thể đi lại thoải mái được, không thể nằm ra, thậm chí xoảy trở vận động cũng khó khăn vì quá chật hẹp.

À, bạn cũng phải đeo một cái thẻ có ghi một mã số trên túi áo. Bạn sẽ nhận ra rằng mọi người ở đây cũng đều đeo thẻ có mã số như vậy. Và bạn chỉ có thể tự do trong khoảng không gian chật hẹp của mình; bạn không được tự do đi sang khu vực khác, thậm chí không được sang buồng bên cạnh và đụng đến bất kỳ vật dụng gì ở đó.

Chưa hết, bạn không được làm ồn và ảnh hưởng, dù nhỏ nhất, đến những buồng xung quanh.

Và mỗi ngày sẽ có một người có chức vụ ở đây (tạm gọi là đốc công) đến giao cho bạn một số nhiệm vụ phải hoàn thành. Bạn sẽ làm việc trong buồng của mình, với những dụng cụ cung cấp sẵn. Không như những công việc ở thế giới bên ngoài, ở đây họ thực thi chế độ làm việc "tự do giờ giấc". Điều đó có nghĩa là gì? Điều đó có nghĩa là có những người ở cấp cao hơn nữa giao cho những viên đốc công các nhiệm vụ, và định các nhiệm vụ đó theo đơn vị thời gian là ngày, tuần, hoặc tháng. Đến phiên các đốc công này sẽ chia nhỏ các nhiệm vụ đó ra rồi giao lại cho những người như bạn. Điều kỳ lạ mới xảy ra ở đây. Cái mà viên đốc công nhận là một công việc cần n ngày, nhưng vì bạn được quản lý theo chế độ "tự do giờ giấc", cho nên cái gọi là n ngày đó hoàn toàn không có ý nghĩa đối với bạn. Bạn có thể phải bỏ ra n nhân với 8 giờ để hoàn thành nó, hoặc có thể phải cần đến n nhân với 12 giờ, hoặc n nhân với 18 giờ, hoặc là (n+x+y+z) nhân với 18 giờ. Cái mà viên đốc công cần ở bạn là kết quả cuối cùng.

Được rồi. Tôi tạm dừng ở đây để hỏi bạn một câu:
Bạn nghĩ xem mình đang ở đâu?
Tôi tin rằng chín trên mười người được hỏi sẽ có cùng một câu trả lời: đó là cái nhà tù. Nơi mà người ta tách biệt mọi người ra riêng rẽ; nơi mà hoạt động suốt ngày, suốt đêm, suốt năm; nơi mà người ta nhét thật nhiều người vào ở theo nguyên tắc tối ưu hóa tối đa về diện tích sử dụng và sẵn sàng y sinh mọi yếu tố khác; nơi mà người ta chỉ quan tâm đến công việc có được hoàn thành hay không, chứ không cần chú ý đến chất lượng và thời gian bỏ ra; và là nơi mà với tất cả sự hy sinh và chịu đựng như vậy, những người bỏ ra gần hết thời gian của họ ở đó sẽ chỉ được tưởng thưởng rất ít; và việc tưởng thưởng sẽ phải đợi cho đến khi xong nhiệm vụ, hoặc đến một ngày cố định nào đó trong năm (gọi là ngày ân xá, hay còn gọi là đợt performance appraisal) - (hãy nhớ đến cách mà ba mẹ tưởng thưởng cho bạn: trước, trong khi, và sau khi làm xong việc đều được cả, và thưởng một cách vô điều kiện, nếu bạn đậu đại học vào tháng 8 thì ba mẹ không bao giờ phải đợi đến tháng 12 mới thưởng cho bạn, thậm chí ngay từ tháng 5, tháng 6 cũng có thể khích lệ cho bạn rồi; bây giờ hãy so sanh với cách mà nhà tù trên thưởng cho bạn Image Bạn thhích cái nào hơn? Image
Nhưng ngoài chín người đó vẫn còn một người có câu trả lời hoàn tòan khác: nơi đây là một công ty phần mềm. Người đó không ai khác là một lập trình viên. Image

3) Nghề lập trình chẳng giúp gì cho gia đình được
Người Việt mình đi làm ngoài chuyện kiếm tiền là mục tiêu đầu tiên, còn sau đó thì muốn có thể "giúp đỡ" cho gia đình, họ hàng vào những dịp quan trọng. Ví dụ: chồng của con của em ruột của bà ngoại của tôi làm một chức lớn trong ngành hàng hải ở ngoài Hà Nội, nên gia đình tôi có "vấn đề" gì về chuyển hàng hóa đi nơi khác là OK liền Image; hoặc nếu như chị họ của chị dâu của anh họ xa của bạn làm ở phòng tín dụng ngân hàng, bạn sẽ dễ dàng vay tiền để mua nhà hơn; hoặc là bạn học cũ hồi cấp II của mẹ tôi có một người bạn thân có người em gái ruột làm ở bộ phận Răng - Hàm - Mặt bệnh viện Chợ Rẫy, nên khi đứa cháu trai của anh rể của tôi cần đi nhổ một cái răng sâu, chắc chắn nó sẽ được ưu tiên vào trước mà không phải đợi lâu; ngoài ra, cháu bé này khi xin vào lớp 1 cũng rất dễ dàng vì một người họ hàng xa ở ngoài Bắc của tôi là bạn thời chiến đấu với vợ của ông hiệu trường của trường cấp I trọng điểm trong khu vực. Image
Vậy, tôi có thêm một câu hỏi dành cho bạn:
Tính từ lúc đi làm lập trình viên đến giờ, hãy kể ra một lần nào đó mà gia đình hay họ hàng của bạn đã "nhờ vả" bạn được việc gì đó?
Tôi tin rằng phần lớn các lập trình viên đều không trả lời được câu hỏi này.

Vậy một câu hỏi dễ hơn:
Hãy nhìn xung quanh trong công ty phần mềm mà bạn đang làm, kể cả những người có chức vụ và thâm niên cao nhất, bạn có thấy họ "giúp đỡ" được cho gia đình việc gì chưa?
Hầu hết các lập trình viên cũng không thể trả lời được câu hỏi này.

Bởi vì khi bạn dành gần hết thời gian trong ngày của mình ngồi trước máy vi tính để viết chương trình, bạn sẽ chẳng có được một "lợi thế" nào khác trong cuộc sống, ngay trước mắt và về sau này. Thậm chí một người bạn của tôi đi làm marketing cho tập đoàn hóa mỹ phẩm, thoạt nhìn cũng chẳng có "ưu thế" gì đặc biệt, nhưng thật ra hằng tháng cũng được công ty cho nào là dầu gội đầu, sửa tắm, kem đánh răng, sản phẩm riêng dành cho chi em phụ nữ Image,... hoàn toàn miễn phí. Ông bác làm bảo vệ kiêm soát vé ở sân vận động thì thỉnh thoảng đem được nhiều vé mời về cho gia đình. Người bạn khác làm kiến trúc sư thì có thể vẽ nhà dùm tôi với giá hữu nghị mà chất lượng thật bảo đảm. Còn bạn, bạn có thể đem được cái gì về? Đem cái chương trình mà ngay cả bạn dù viết ra nó cũng không hình dung người ta sẽ sử dụng ra sao? Hay là giúp đỡ họ hàng mình khi họ cần fix một vài cái bug trong một cái phần mềm nào đó. Image Thậm chí, một số bạn của tôi, đi du học lên cao để chuyên tâm làm nghiên cứu, thoạt nhìn thì có vẻ "vô tích sự" đối với gia đình, nhưng ngẫm lại thì cũng đem về nhà được cái danh là "ông tiến sĩ", "ông thạc sĩ". Còn nếu bạn đi làm lập trình viên, dù có được ra nước ngoài đi công tác, thì bà hàng xóm bên cạnh nhà cũng chỉ biết rằng: "thằng đó nó đi xuất khẩu lao động". Image

4) Làm phần mềm thì sẽ ít cơ hội được giao tiếp với bên ngoài
Bởi vì bạn phải dành gần hết thời gian trong cuộc đời của mình trong một không gian chật hẹp, với phía trước là làm màn hình vi tính, hai bên trái và phải là hai vách ngăn, còn ngay phía sau lại là một lập trình viên khác cũng đang ngồi trong thế tù túng giống bạn. Đấy, thế giới của bạn hạn hẹp như thế. Bạn rời mắt khỏi màn hình, nhìn ra xa xăm, và chẳng phải đợi lâu khi mắt của bạn bị dội ngay lại bởi bức tường trước mặt. Lần cuối cùng mà bạn thấy ánh sáng mặt trời khi đang làm việc là khi nào? Phần lớn những người không bao giờ hình dung nổi mình có thể sống trong một căn nhà không bao giờ có ánh sáng tự nhiên, thế mà họ không nhận ra rằng mình dành hết thời gian ban ngày ở một môi trường khủng khiếp như vậy. Image
Đáng buồn thay, ở trong một mội trường như vậy còn khiến cho bạn ít có cơ hội tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Bạn sẽ ít khi gặp được những người mà bạn yêu thương, ít có điều kiện làm quen được với những người có thể giúp thay đổi cuộc đời hay sự nghiệp của bạn một cách tích cực. Khi bộ óc của bạn lúc nào cũng chỉ hoạt động trong 2 trạng thái: suy nghĩ logic (lúc bạn làm việc và đi học thêm vào buổi tối) và ngủ, chắc chắn bạn sẽ bị thui chụt đi rất nhiều khả năng cảm nhận cảm xúc của người đang nói chuyện với mình, hay khả năng biểu lộ suy nghĩ của mình một cách mạch lạc và đầy xúc cảm.

Ồ không, bạn không hề cô đơn trong thế giới riêng của mình, vì bây giờ khoa học kỹ thuật đã phát triển rất cao. Có 2 phát minh vĩ đại có thể giúp cho bạn tiếp xúc với thế giới bên ngoài dù bạn ở bất kỳ đâu, bất kỳ khi nào: điện thoại di động và online messenger (ở VN thì có thể gọi luôn là Yahoo! Messenger, hay IM, vì nó quá phổ biến). Nhưng thật ra thì chúng chỉ làm cho thế giới của người lập trình viên tồi tệ thêm thôi. Hãy nghĩ về người mà bạn yêu thương nhất. Có thể bạn đã quá quen thuộc với khả năng gọi đến người đó, hay là nghe được giọng nói của người đó bất kỳ lúc nào, bất kỳ ở đâu. Hãy nghĩ lại thử xem. Thế ngoài giọng nói của người đó, bạn có thể nghe được tâm trạng, đọc được cảm xúc trên khuôn mặt người đó, nghe không chỉ bằng tai mà còn bằng trái tim của mình không? Hãy nghĩ lại thử xem. Có bao giời bạn thấy buồn cười không khi bạn trao đổi với người đó hằng ngày, mà người đó cũng không ở xa bạn, nhưng đến một hôm bạn chợt nhận ra người đó đã ốm đi rất nhiều, có vẻ mệt mỏi hơn rất nhiều, khi bạn có được thời gian hiếm hoi gặp mặt. Hãy thử nghĩ lại xem. Bạn có thể gọi đến người đó bất kỳ khi nào bạn muốn, nhưng liệu điện thoại di động có giúp cho bạn biết đúng lúc nào đó mà người đó cần bạn đến nhất không. Không thể rồi. Chỉ có ánh mắt, cử chỉ, khuôn mặt, hơi thở của người đó mới giúp bạn nghe ra được điều đó. Những tín hiệu này thì còn rất lâu khoa học kỹ thuật mới có thể giúp bạn được.

Hay như tôi đây, trước khi biết đến YM, tôi có thể viết một hơi mười mấy trang giấy, biểu lộ cảm xúc của mình qua từng từ ngữ, chấm câu, ngắt đoạn. Còn bây giờ tôi dùng phần lớn thời gian để suy nghĩ xem chèn cái emotion nào (Image, Image, Image, Image, Image) để thay cho sự bất lực trong cách thể hiện cảm xúc của mình.

Tóm lại, bất kỳ ai cũng cần một cuộc sống cân bằng, vừa có thế giới riêng tư vừa có thể giới bên ngoài. Công việc lập trình viên có thể khiến cho cuộc sống của bạn mất cân bằng. Bạn có thể giải quyết bằng cách chữa trị đúng vào nguyên nhân của vấn đề (sự mất cân bằng), hoặc bạn có thể chọn cách chữa trị vào các triệu chứng (ít giao tiếp, tách biệt với thế giới bên ngoài). Phần lớn lập trình viên đều chọn cách thứ hai, và họ dành thật nhiều thời gian cho điện thoại di động và YM. Bất kỳ ai cũng hiểu điều đơn giản này: không thể tin vào một bác sĩ chỉ biết chữa bệnh bằng cách tìm mọi cách dứt cho được triệu chứng, cái mà bệnh nhân cần là chuẩn đoán tìm ra nguyên nhân và chữa được nguyên nhân của căn bệnh.

Điện thoại di động và YM chỉ giúp lập trình viên chữa trị các triệu chứng. Nó là những phương tiện thông tin tốt, đặc biệt tốt với những ai có cuộc sống cân bằng. Nhưng nó là một thảm họa đối với những ai có cuộc sống không cân bằng. Hầu hết mọi lập trình viên đều có cuộc sống không cân bằng.

5) Làm lập trình viên không "cao cấp" như mọi người nghĩ
Mọi người thương quan niệm ngành CNTT là ngành khoa học trình độ cao, hay là kỹ thuật cao (high-tech). Bởi vậy ai cũng cho rằng làm phần mềm là ngành kỹ thuật cao. Ở đâu sắp mở khu công nghệ cao, ở đấy người ta sẽ tìm cách chào đón các công ty phần mềm vào đầu tiên.

Thực sự không phải như vậy. Làm phần mềm không phải là kỹ thuật cao, ngược lại là khác, nó chính là ngành kỹ thuật thấp (low-tech). Công việc mà tôi đang làm là gì? Đó là chuyển những yêu cầu chưa rõ ràng của khách hàng thành những mã lệnh của máy vi tính. Chấm hết. Chẳng có gì là high-tech cả. Nếu nói thông dịch viên là một ngành kỹ thuật cao thì thật là buồn cười, còn tôi thấy nói rằng làm phần mềm là một ngành kỹ thuật đỉnh cao thì còn buồn cuời hơn.

CNTT là một ngành high-tech, và một khoa học cao cấp. Chính xác.
Nhưng làm phần mềm không phải là CNTT, và càng không phải là high-tech.

Những người nghiên cứu chuyên sâu về các lý thuyết lập trình, về các khoa học cơ bản cho ngành phần mềm là high-tech. Các lĩnh vực về compiler, database, AI (trí tuệ nhân tạo), robot, kể cả về cấu trúc dữ liệu và thuật toán,... đều có thể xem là high-tech. (À, mà hiện nay ở Việt Nam người ta đổ xô học lên cao để đi theo những cái high-tech này, nhưng có thật họ có làm những việc high-tech ở trong đó không thì tôi sẽ có dịp trình bày sau Image).

Còn làm phần mềm lại ở một cấp thấp hơn rất nhiều. Tất cả mọi việc tôi cần làm để chuyển yêu cầu thành các mã lệnh là sử dụng các cấu trúc dữ liệu, các thuật toán đã sẵn có. Chẳng có gì là high-tech cả. Làm phần mềm mà một kỹ nghệ (engineering) chứ không phải là khoa học (science) hay là nghiên cứu (research) gì cả.

Bây giờ trở lại với công việc thực tế của lập trình viên. Các sinh viên ngành CNTT đều mơ mộng về một công việc rất high-tech, trong đó mình có thể tìm ra những thuật toán mạnh mẽ, những lý thuyết mới mẻ, những mô hình độc đáo, sáng tạo. Những chỉ sau 1,2 năm làm việc thì đều vỡ mộng vì thấy rằng công việc thực tế lại quá low-tech, quá "cơ bắp".

Sử dụng lý thuyết sẵn có để làm ra phần mềm chính là kỹ nghệ phần mềm, cái này thì chằng có gì là high-tech theo như cách hiểu của mọi người cả.

Còn nếu muốn tìm ra những lý thuyết mới thì đó là một lĩnh vực hoàn toàn khác. Có thể rất high-tech, nhưng ở VN có lẽ có rất ít công ty tạo điều kiện để làm việc này. Còn ở nước ngoài có thể vào những bộ phần nghiên cứu phát triển ở các công ty lớn mà làm. Mà công việc đó thì cũng không còn được gọi là software engineering nữa.

Vậy thì bị kịch của lập trình viên là gì? Đó là phải làm một công việc rất low-tech trong khi đầu óc lại luôn mơ về một công việc high-tech. Hậu quả: công việc cực khổ, cơ bắp, nhàm chán, và chẳng có gì mới mẻ.

Có thể hiễu nỗi khổ này của lập trình viên bằng cách hình dung một anh chàng lúc nào cũng mơ mộng trở thành một nhà toán học lỗi lạc, trong khi công việc hằng ngày là phải tính toán sổ sách cho một cửa hiệu tạp hóa. Image
ooOoo

Nãy giờ tôi nhìn vào nghề lập trình viên bằng suy nghĩ phiến diện, tiêu cực. Bây giờ thử bỏ chiếc mũ màu đen trên đầu, bỏ cả cặp mắt kính đen Image ra, đội chiếc mũ màu vàng vào, ngước lên bầu trời trên cao, nhìn thấy ánh sáng mặt trời vàng rực. Vậy thử tìm cách nhìn nghề lập trình viên bằng con mắt lạc quan xem thế nào.
Nhưng trước hết thì phải đi uống nước ép trái cây đã.
[Up] [Print Copy]
  [Article]   Cách học Tiếng Anh Hiệu quả nhất? 30/03/2013 09:22:44 (+0700) | #415 | 274523
doublek
Member

[Minus]    0    [Plus]
Joined: 10/12/2012 10:26:26
Messages: 11
Offline
[Profile] [PM]
Lại có một dịp khác tôi có dịp đi ăn tối với các người bạn của một người bạn của tôi. Thành phần thì đủ cả: dược sĩ, nhân viên bán hàng, marketing, giáo viên, người không có việc làm và người chưa có việc làm.

- Biết vậy hồi trước tao học ngành CNTT thì bây giờ sướng rồi.
Tôi giật mình và tiếp tục chăm chú lắng nghe.
- Ừ! - Một người khác nói. - Làm cái đó lương cao mà không phải lo lắng, chạy vạy nhiều.
- Làm ngành của tao nhìn bên ngoài thì đã thật, nhưng nhiều cái mình không thích nhưng cứ phải ráng mà chịu đựng, nhìn bọn làm phần mềm thảnh thơi mà thấy thèm.

À há! Khi mình thay đổi cách nhìn vào cùng một việc, mình sẽ thấy được nhiều điều quan trọng hơn. Vậy thì thử đội mũ vàng vào và nhìn mọi việc một cách tích cực và yêu đời xem.

1) Làm phần mềm thật là vui
Không có nhiều công việc trên đời này tự bản thân nó đem lại niềm vui như khi làm phần mềm.

Bằng chứng thì rất dễ tìm thấy. Hãy đến một công ty phần mềm vào buổi tối, vào ngày cuối tuần, thậm chí là ngày lễ, bạn sẽ thấy có một vài nhân viên vẫn đang ở công ty mày mò tìm hiểu, viết thêm một số phần mềm chẳng liên quan đến công việc, cũng chẳng để kiếm tiền. Họ mày mò chỉ đơn giản vì họ thích, vì nó hay, vì nó vui. Ngoài ra, những công nghệ mới liên quan đến phần mềm, và ngay cả bản thân chiếc máy vi tính, đều có thể đem lại niềm vui và sự thích thú cho người sử dụng. Tôi luôn thấy nhiều nhân viên ở lại công ty để duyệt web, chơi game bằng máy vi tính. Ngoài ra còn có vô số điều lý thú khác để làm với máy vi tính.

Ngược lại, tôi chưa bao giờ thấy một nhân viên kế toán hay tài chính ở lại công ty để "chơi" với mấy cái sổ sách cả. Image Tôi cũng chưa thấy ở nhà máy nào có công nhân tình nguyệnở lại để "quậy" với mấy cái máy mọc cả. Hay những người làm sales, họ sẽ làm gì sau khi hoàn thành công việc? Chẳng có gì trong công việc để "giải trí" cho họ cả. Có lẽ bia, rượu, thuốc lá, đồ nhắm thì vui hơn chăng? Image
Dĩ nhiên cũng có người ở lại để mày mò tìm hiểu thêm về công việc. Nhưng mục đích chủ yếu là để nâng cao kiến thức chuyên môn và thăng tiến. Đây là một phạm trù khác. Cái mà tôi muốn nói đến là niềm vui, là động lực tự nhiên, vô tư.

Tôi còn nhớ khi mình tham gia đội dự tuyển bóng đá ỏ trường hồi cấp II, sau giờ tập luyện mệt nhọc, tất cả chúng tôi đều ở lại để chia làm hai phe đá banh tiếp. Chẳng phải để rèn luyện gì cả, chỉ bởi vì đá banh thì vui, chơi với bạn bè thì rất vui.

Tôi còn quen một anh bạn làm nhân viên trong bệnh viện, chưa hề đi học chính thức về tin học, nhưng khi rảnh rỗi vẫn tự đọc sách để việt máy chương trình bằng VB để phục vụ cho công việc của mình và đồng nghiệp. Hay một ông bác tự mày mò học viết chương trình đơn giản, học thiết kế đồ họa để tự làm web cho mình. Thật là vui và thật là say mê. Họ cũng rất vui nếu tôi tặng họ những cuốn sách hay hay gửi cho họ những chương trình mẫu hữu ích.

Ngược lại, tôi chưa có dịp tặng những cuốn sách kiểu như "Nhập môn kế toán", "Nghệ thuật bán hàng" cho ai đó mà tôi quen, để họ có thêm thú vui tiêu khiển. Image
Một công việc mà bản thân nó có thể đem lại niêm vui, sự thích thú một cách tự nhiên, vô tư, thì đó chắc chắn là một công việc tốt về lâu dài.

2) Làm phần mềm hướng mình đến những mục tiêu tốt đẹp
Ở bất kỳ công ty phần mềm nào, nhân viên luôn được khuyến khích:

* Nâng cao và cập nhật kiến thức chuyên môn.
* Rèn luyện ngoại ngữ.
* Rèn luyện kỹ năng giao tiếp, giải quyết vấn đề, kỹ năng trình bày,...
* Chăm chỉ, có trách nhiệm,....

Nếu bạn thực hiện tốt những việc trên, bạn sẽ được đền đáp về nhiều mặt: thu nhập, chức vụ,... Nghĩa là bạn cần đặt những mục tiêu tốt đẹp, và thực hiện những kế hoạch tốt đẹp.

Những công việc khác thì thế nào? Ai cũng hiểu mục tiêu của ngành y là cao đẹp, nhưng để bảo đảm cuộc sống tốt đẹp thì phần lớn bác sĩ phải thực hiện những kế hoạch chẳng tốt đẹp tí nào. Image Bây giờ thì thầy cô giáo cũng phải chạy xô, ép buộc học sinh rất nhiều. Image Thậm chí cũng có những công việc mà cả mục tiêu và kế hoạch đều không cao đẹp tí nào cả. Chẳng hạn mục tiêu cuối cùng là phải rút ruột được khách hàng, chén ép người khác,.... ImageImageImage
Nói dễ hiểu hơn, môi trường làm phần mềm bản thân nó là nơi tạo điều kiện cho mọi người nỗ lực vì những mục tiêu cao đẹp, để mọi bên đều có lợi (Win/Win). Còn nhiều công việc khác, nếu muốn tốt cho mình thì phải bon chen, thủ đoạn, nói chung lợi cho mình thì hại cho người khác và ngược lại (Win/Lose hoặc Lose/Win).

3) Làm phần mềm có thể giúp đem lại thu nhập cao
Lương bổng của kỹ sư phần mềm thì không thể giúp mình làm giàu được. Tính ra lại không bằng những ngành khác. Nhưng thử nghĩ lại xem, có ai làm giàu chỉ bằng đồng lương của mình không? Image

Trước tiên, hãy xem lại mục tiêu của bạn là gì?

1. Kiếm một công việc có lương cao nhất?
2. Có được tài chính để mình đạt được những mục tiêu khác trong cuộc sống?

Nếu mục tiêu của bạn là 1, thì làm phần mềm không phải là công việc phù hợp. Mà thật ra cũng khó có một công việc phù hợp với mục tiêu này, vì ngay khi bạn kiếm được một công việc có mức lương cao hơn, bạn sẽ lại thấy (hay nghe đồn thấy) có một công việc có lương cao hơn nữa.

Còn để đạt được mục tiêu thứ 2, bạn cần làm tốt 3 điều:

1. Biết cách kiếm tiền.
2. Biết cách tiêu tiền.
3. Biết cách dùng số tiền còn dư lại để sinh ra nhiều tiền hơn.

Nghĩa là, làm việc và làm giàu là hai việc hoàn toàn khác nhau. Kẻ nào cố gắng nhập chung lại để giải quyết cùng một lúc cuối cùng chỉ thêm thất vọng mà thôi.

Điều tuyệt vời là thế này: làm phần mềm là công việc rất tốt để bạn hoàn thành tốt điều thứ nhất trong 3 việc trên. Tuyệt vời hơn nữa là bạn có thể kiếm tiền một cách lương thiện.

Nếu muốn có nhiều tiền hơn, cái mà bạn cần không phải là một công việc mới, mà là học và làm thật tốt hai điều còn lại. Dĩ nhiên, trên đời cũng có thể có công việc có mức lương quá tốt đến nỗi bạn không cần quan tâm đến hai điều còn lại. Nhưng nó sẽ rất hiếm, và dù sao thì thực hiện tốt cả 3 điều vẫn dễ dàng và căn cơ hơn là chỉ cần làm đều thứ nhất.

Khi nào có thời gian, tôi sẽ nói nhiều hơn về vấn đề "cơm áo gạo tiền này".

4) Làm phần mềm tạo điều kiện có được cuộc sống cân bằng

Muốn sống hạnh phúc thì chúng ta phải khỏe mạnh về thể chất lẫn đầu óc. Mà đối với mỗi thứ, cách tốt nhất để nó khỏe mạnh là phải vận động.

Làm phần mềm là cách tốt nhất để vật động đầu óc. Nói chung các công việc liên quan đến dịch vụ, làm việc văn phòng, dạy học, nghiên cứu, ít nhiều cũng giúp vận động đầu óc. Sau khi kết thúc công việc, bạn có thể sử dụng thời gian rảnh để vận động tay chân, chơi thể thao, làm những việc khác để bồi bổ cơ thể. Thật là dễ dàng (dĩ nhiên nếu bạn chịu cố gắng).

Những người làm công việc tay chân, cơ bắp thì không được thuận lợi như vậy. Tôi từng có thời gian làm rồi nên biết rõ. Sau một ngày làm việc đầu óc mệt nhoài, tôi có thể dễ dàng vận động gân cốt cho cân bằng. Nhưng sau một ngày làm việc tay chân rã rời, thật không dễ tí nào để dành thêm thời gian để vận động đầu óc. Đọc sách, chơi ô chữ, luyện vài bài toán Image Không đời nào làm được. Khả thi nhất là nằm dài xuống và coi một bộ phim lê thê, ướt át của Hàn Quốc. Cái đó thì thật ra chẳng giúp vận động đầu óc được một tí gì hết.

Một số công việc khác cũng độc hại không kém. Làm sếp chẳng hạn, hay đi tiếp khách để bán hàng cũng vậy. Bia rượu, thuốc lá, và có khi thêm mấy cái khoản nếu-không-nói-ra-thì-ai-cũng-hiểu, Image thật là một tai họa cho thể chất lẫn đầu óc. Image Uống xong một chai bia phải mất gần 1 giờ đồng hồ chạy bộ để khắc phục sự cố; nếu uống hết một két bia chắc phải mất hết một ngày không ăn uống gì để chạy bộ.

5) Và thử suy nghĩ tích cực về những suy nghĩ tiêu cực trước đó

Nếu mình làm phần mềm thì gia đình không "nhờ vả" gì được. Nhưng nếu nghĩ kỹ lại, thì thật là tốt. Ai trong chúng ta đều có gia đình, họ hàng, bạn bè, người quen để có thể "nhờ vả" những dịp như vậy. Thế thì khi nào mình cần, hay gia đình mình cần, thì cứ việc nhờ những người đó giúp đỡ.

Tôi muốn làm công việc mà mình yêu thích, làm người thực sự có ích; còn mấy việc "linh tinh và rắc rối" đó, chắc chắn có rất nhiều người có thể giúp đỡ tôi. Điều ngược lại thì tôi không muốn làm tí nào. Còn bạn thì sao?


Còn muốn tiếp xúc với bên ngoài nhiều hơn? Công việc lập trình đúng là không cho phép bạn tiếp xúc với nhiều người bên ngoài, nhưng đó là trong công việc. Lập trình không hề ngăn cản bạn sử dụng thời gian còn lại để làm những việc đó.

Đối với tôi, điều tuyệt vời nhất của công việc là nó không cho phép tôi gặp quá nhều người. Image Có nghĩa là nó sẽ giúp tôi không phải gặp những người mà tôi không thích, những người mà tôi và họ không đem lại sự thay đổi tốt đẹp cho nhau. Có nghĩa là nó giúp tôi quý trọng thời gian của mình, thời gian mà lẽ ra tôi phải dành cho những người tôi yêu thương nhất, những người yêu thương tôi nhất, những người có ý nghĩa đối với tôi nhất trong gia đình, công việc, sở thích,... Khi nhìn ra xung quanh, tôi thấy mình không thể làm một số công việc đơn giản bởi vì để làm tốt những việc đó, tôi phải hy sinh những điều có ý nghĩa nhất đối với tôi, để có được những điều mà thật ra chẳng có ý nghĩa gì về lâu dài cả, tôi phải làm bởi vì người ta yêu cầu tôi làm, hay là vì muốn được bằng như những người khác.

Vậy làm phần mềm thì lý thú hay là quá "cơ bắp"? Cũng nói về phần mềm, có người làm những việc rất high-tech, nhưng có người lại làm việc rất low-tech.

Thế nào là high-tech? Bạn có thể đọc cuốn sách "Nghệ thuật lập trình máy tính"
Thế nào là low-tech? Bạn thử đọc qua cuốn sách "Code Complete" Tôi đã đọc gần hết cuốn Code Complete, và đã từng cố gắng đọc cuốn "Nghệ thuật lập trình máy tính", nhưng chỉ được vài chương của tập I là bỏ cuộc. Từ đó tôi hiểu mình thích hợp với phần low-tech khi làm phần mềm.

Điều hấp dẫn khi làm mấy cái low-tech này là gì? Đó là tư duy để hiểu đúng vấn đề cần giải quyết, phân tích những giải pháp có thể rồi chọn là giải pháp tốt nhất, dùng những kiến thức và công nghệ hiện có (những cái hiện có thôi, còn muốn tìm ra cái mới thì không thuộc về phạm trù ở đây nữa) để thiết kế giải pháp đó, hiện thực, rồi kiểm tra. Tất cả những việc trên luôn đặt dưới áp lực thời gian, áp lực về chất lượng.

Dĩ nhiên, nếu công việc lập trình là đáng chán thì nguyên nhân không phải bởi vì bản chất công việc là đáng chán; mà nguyên nhân là có sự khác biệt giữa nguyện vọng của bạn và thực tế bạn đang làm. Trong trường hợp đó, cái mà bạn cần không phải là một chức vụ mới (tôi không bao giờ muốn làm sếp để sai những người cấp dưới làm những việc mà bản thân tôi cũng thấy "è lưỡi"), không phải là một công ty mới, mà là một trong 3 cách:

1. Một công việc hoàn toàn mới, để thay đổi cái hiện tại.
2. Một suy nghĩ hoàn toàn mới, để thay đổi cái nguyện vọng.
3. Cả 1 và 2.

Tóm lại, mệnh đề "Làm phần mềm chẳng có gì cao sang và thật chán" là sai.

Lời kết
Lâu lắm rồi mới tập viết lại, thật là đã. Ở đây tôi chỉ mới đội mũ đen và mũ vàng để nhìn vào công việc mà mình đang làm. Khi nào rảnh chắc phải thử đội mũ trắng (dữ kiện, khách quan), hay các mũ màu khác để xem sao. Hay là có bạn nào giúp tôi làm việc này với.
[Up] [Print Copy]
  [Article]   Cách học Tiếng Anh Hiệu quả nhất? 30/03/2013 12:20:44 (+0700) | #416 | 274525
mrtyonline
Member

[Minus]    0    [Plus]
Joined: 21/08/2010 12:24:18
Messages: 21
Offline
[Profile] [PM]

meoconthaman wrote:

mrtyonline wrote:
Mình học xong phần listening rồi
bạn nào tham khảo cách học thì tham khảo dưới nè:

Mình vào phần Power English gặp AJ Hoge đâyyyyyyyyyyyyyy yeah yeah.

Theo mình thì nên học theo AJ Hoge hướng dẫn trong phần Power English. Nếu bạn đã trải qua 6 tháng ròng rã, ngày nào cũng xem ít nhất 3 tập phim thì giờ đây 5 trang pdf của AJ Hoge chỉ là chuyện nhỏ. Hẹn gặp lại sau 6 tháng nữa nhé mọi người

Ảnh hướng dẫn to lắm, đưa vào diễn dàn nhìn không hết, bạn nào tham khảo thì tải về nhé

http://nv5.upanh.com/b5.s35.d3/2950ae870ba846f380c428b726b6ba82_54408835.listen2.jpg
http://nv3.upanh.com/b4.s35.d4/09f62283f9e2ff0ab0bdbd8bb9b3ea9a_54409003.listen3.jpg

Một năm nữa thôi...


 

Không có tập đọc lại các bài đã nghe hả bạn, học thế khác gì học phương pháp cũ đâu hả bạn, chỉ nghe và dịch, như thế học xong thì chỉ để đi làm bài test thôi, không giao tiếp được đâu, vì mình có phát âm chuẩn đâu, mà mục đích của việc học theo anh MON là dùng tiếng anh như người bản xứ mà smilie . Hay là bạn up thiếu, nếu hướng dẫn thiếu thì mình xin lỗi trách nhầm bạn smilie Hướng dẫn lại nhé bạn! 


mình nghĩ...rồi mình làm theo một đứa trẻ.

thời gian đầu tụi nó chỉ nghe nghe và nghe thôi.

rồi mới bi bô tập nói.

mình luyện phát âm lúc vào power english luôn. À mình không học thuộc các bài như Mon nói. AJ Hoge trong bài intro (power eng) cũng đã nói thế. Nói chung là mọi người nên đi theo con đường Mon đã vạch ra. còn đi như thế nào thì tự mỗi người thôi.


[Up] [Print Copy]
  [Article]   Cách học Tiếng Anh Hiệu quả nhất? 30/03/2013 21:40:55 (+0700) | #417 | 274540
eyestv
Member

[Minus]    0    [Plus]
Joined: 09/05/2008 13:55:20
Messages: 67
Offline
[Profile] [PM]
Học thuộc các đoạn hội thoại? Doremon thử phân tích xem có cần thiết không?
[Up] [Print Copy]
  [Article]   Cách học Tiếng Anh Hiệu quả nhất? 31/03/2013 04:14:48 (+0700) | #418 | 274544
doremon-nobita
Member

[Minus]    0    [Plus]
Joined: 25/05/2011 04:28:48
Messages: 289
Offline
[Profile] [PM]
HCM 10h PM

Ngồi một mình trầm tư suy nghĩ... Câu hỏi này thế nào rồi cũng tới... Vấn đề này trước sau gì cũng giải quyết xong... Thôi thì ta đành phải đối diện với nó 1 lần để rồi mọi thứ sẽ được chấm dứt

Gặp lại Triết học Hiện sinh vô thần: Sống để làm gì?

Trong cuộc đời mỗi 1 con người chúng ta, có mấy ai chịu ngồi lại để giải quyết câu hỏi: Sống để làm gì? Người ta luôn tránh xa câu hỏi này như một căn bệnh dịch, thế nhưng căn bệnh này không buông tha cho bất kì ai, và cái gì đến cũng sẽ đến...

Tất cả chúng ta luôn chạy theo những ảo ảnh để rồi kết thúc cuộc đời mình trong 1 sự rỗng tuếch và vô vị. Cho nên ngay tại ngày hôm nay ta muốn chấm dứt ra khỏi từ điển của mình một quan niệm: Đời là bể khổ

Nietzsche-một trong những người sáng lập ra triết học hiện sinh đã thốt lên: " Đối với các nhà tư tưởng của chúng ta, điều kì lạ là vấn đề thúc bách nhất không ai chịu giải quyết: công việc của họ có ích lợi gì... và cho mục đích gì? "

Tất cả mọi chúng ta đang bị lạc lõng trong 1 thế giới đầy rẫy những tiếng ồn. Tivi, radio, báo chí, internet... tất cả mọi phương tiện thông tin đại chúng đang nhồi nhét vào não chúng ta biết bao nhiêu loại thông tin. Từ vụ đánh bom trong 1 thành phố nào đó làm hàng trăm người thiệt mạng, cho tới những quảng cáo đầy trơ trẽn về những món hàng nào đó...

Cùng một phát thanh viên cũng với giọng nói đầy truyền cảm, luôn thu hút và hấp dẫn người nghe vốn thường gây cho bạn một ấn tượng nghiêm trang về tình hình chính trị nào đó, thì giờ đây đang truyền tải cho khán giả về cái giá của một lọ nước mắm là bao nhiêu. Báo chí kể cho ta nghe về những tư tưởng cũ mèm hay các thói quen ăn sáng của những cô đào mới nổi danh nào đó, kèm theo là các vụ tai tiếng của những ngôi sao...

Tất cả những điều này cứ được lặp đi lặp lại đến nỗi người ta đã không còn biết đến tính chính xác của những gì được nghe thấy. Ta không còn bị kích thích, say mê...cảm xúc và sự phán xét của ta luôn bị ngăn trở và cuối cùng là thái độ hời hợt và lãnh đạm với tất cả mọi việc trên đời.

Thế vấn đề ở đây là gì? Tất cả mọi sức lực của chúng ta đều dành cho một mục đích nào đó, và người ta không bao giờ nghi ngờ về tiên đề này: họ biết được họ muốn cái gì. Thế nhưng không một ai chịu dừng lại để đặt ra câu hỏi: liệu những mục đích mà họ đang theo đuổi có thực sự là thứ mà bản thân họ mong muốn hay không?

Chúng ta thấy con người đang được đào tạo theo phương pháp lĩnh hội những cảm xúc vốn dĩ không phải là của mình, ta học cách "hoà đồng với mọi người", "giống như người khác", "thân thiện"... Nếu anh không mỉm cười thì anh sẽ bị đánh giá là kẻ thiếu tính cởi mở, mất lịch sự, do đó anh phải học cách lịch sự nếu như anh muốn bán được những dịch vụ của mình, dù cho anh có là bồi bàn, người bán hàng hay y bác sĩ...

Chỉ có những người nằm dưới cùng bậc thang của xã hội, những người không còn gì để bán, và những người ở tận trên cùng bậc thang của xã hội mới không cần phải tỏ ra đặc biệt "cởi mở". Sự thân thiện, vui vẻ và mọi thứ mà người ta cho là có thể bày tỏ bởi một nụ cười, giờ đây nó đã trở thành một việc đầy máy móc đến nỗi người ta có thể bậc tắc nó một cách thật dễ dàng giống như bậc tắt công tắc điện

Ban đầu thì nhiều cá nhân cũng nhận thấy hành động nào là làm bộ, nhưng lâu dần theo thời gian thì người ta đã mất luôn ý thức về nó, lúc này họ đã không còn khả năng để phân biệt được đâu là cảm xúc giả tạo và đâu là sự thân thiện tự nhiên. Tình trạng méo mó và giả tạo này cũng diễn ra đối với tư tưởng sáng tạo của con người, ngay từ quá trình giáo dục đầu tiên thì những tư tưởng sáng tạo luôn bị ngăn cản bởi sự nhồi nhét đủ mọi thứ vào trong đầu óc con người, hàng trăm sự kiện vụn vặt vốn chẳng ăn nhập gì với nhau cứ bị nhồi bừa vào đầu của chúng ta theo quan điểm nó ra sao thì ra

Trên thực tế việc tiếp thu một sự kiện nào đó mà không biết được ý nghĩa của nó là điều hoàn toàn vô nghĩa, nó có tác dụng như khi người ta muốn tìm hiểu về cách chuẩn bị làm một cuộc hành trình qua sa mạc Sahara, nhưng lại được chỉ dẫn về đời sống ở Bắc Cực

Theo dòng chảy của lịch sử, uy quyền của Giáo Hội được thay thế bởi uy quyền của Nhà Nước, rồi thay cho Nhà Nước là uy quyền của Lương Tri, và trong thời đại của chúng ta cái uy quyền ẩn danh này thường nấp dưới tên gọi "Ý thức cộng đồng" hay " Ý kiến dư luận". Con người đã sống trọn cuộc đời mình nhưng chưa bao giờ biết được hương vị thực sự của cuộc sống, nhất cử nhất động của chúng ta không xuất phát từ nhu cầu của bản thân, mà tất cả mọi hành động đều là do sự điều khiển của dư luận-con người đã bị biến thành con trâu và được "ý kiến dư luận" xỏ mũi dẫn đi

Vì đã thoát khỏi những hình thái đe doạ trực tiếp và bên ngoài như trước kia, cho nên con người thường không nhận thấy rằng mình đã trở thành nạn nhân của 1 loại uy quyền mới. Chúng ta đã bị biến thành cái máy sống trong ảo tưởng của cái được gọi là "tự do", tất cả mọi người đều sống trong 1 thế giới mà ở đó không thể nào cảm nhận được những mối liên hệ đích thực-mối liên hệ giữa con người với con người. Mọi người và mọi công việc cho dù đó có là anh bán báo, chị viên chức, người học sinh... thì vào bất kể giờ phút nào họ cũng phải đóng một vở kịch, nhất cử nhất động đều chỉ để diễn cho người khác xem

Lúc này cái gọi là ý thức về "trách nhiệm" như ta đã thấy đang tràn ngập trong đời sống của con người hiện đại, thật ra nó bị méo mó một cách khủng khiếp bởi sự dồn nén của xã hội, "lương tâm" là một người chủ ác nghiệt do chính con người tự quàng vào bản thân mình, nó thúc đẩy con người hành động theo những ý muốn và mục tiêu mà họ tưởng là của chính mình, trong khi thực tế thì nó là sự tiếp thu từ những đòi hỏi của xã hội bên ngoài

"Trách nhiệm"-nó săn đuổi chúng ta gay gắt và ác liệt, nó ngăn cản chúng ta mơ mộng và hạnh phúc, nó biến cả cuộc đời của chúng ta thành những chuỗi ngày đền tội cho những thứ tội lỗi kì cục nào đó mà người khác đã gán cho.

Khi còn đi học chúng ta được giáo dục rằng phải có điểm tốt, khi trưởng thành thì muốn thành đạt hơn trong cuộc sống, kiếm được nhiều tiền hơn, có được nhiều quyền lực hơn, mua được chiếc xe tốt hơn... Song không một ai chịu dừng lại để suy ngẫm giữa một chuỗi hành động cuồng điên đó, thì vấn đề đằng sau có thể làm cho họ tỉnh ngộ: "Nếu tôi có được công việc mới này, nếu tôi có được cái xe hơi mới này, nếu tôi có được căn nhà mới này... rồi thì sao? Đâu là mục đích cuối cùng của tất cả những cái đó? Có thật là bản thân tôi muốn chúng hay không? Phải chăng tôi đang chạy theo những mục tiêu được cho là sẽ khiến tôi hạnh phúc, thứ hạnh phúc đó có tồn tại sau khi tôi đạt được chúng hay không?"

Thế nhưng khi những câu hỏi này được đặt ra thì nó thật khủng khiếp, bởi vì nó đã phủ nhận toàn bộ mọi hoạt động sống của con người. Thế nên những con người bình thường có xu hướng rủ bỏ càng sớm càng tốt những suy nghĩ phiền hà này, họ thấy mình bị làm phiền bởi những câu hỏi đó, họ cảm thấy mệt mỏi hay chán chường vì nó quá khủng khiếp đối với họ, họ tìm cách che đậy những suy nghĩ về vấn đề ý nghĩa của hành động bởi những thói quen trong hoạt động hàng ngày, bởi niềm vui mà còn người tìm thấy trong các mối quan hệ riêng tư hay quan hệ xã hội, bởi thành công trong công việc, bởi bất kì những trò tiêu khiến nào, bởi việc "tận hưởng niềm vui", "tạo ra các mối quan hệ", "đi đây đi đó"...

Thế nhưng một ngôi sao không thể làm sáng lên cả bầu trời, nỗi cô đơn sợ hãi khi bị bỏ lại trong sự tối tăm của cuộc đời dù sớm hay muộn thì người ta cũng nhận ra, nó khiến cho người ta không thể nào chịu đựng thêm được nữa, nhưng làm người bình thường thì cũng có cái hay của nó: họ lại ráng chịu đựng và tiếp tục theo đuổi những mục tiêu mà họ cho là của mình. Song tất cả những điều trên chỉ chứng tỏ một sự lạc lối của con người: họ cho rằng mình muốn cái gì và mình sống vì cái gì nhưng thật ra họ chẳng biết được mình muốn cái gì và mình sống vì cái gì

Để nhận thức được vấn đề này thì người ta cần phải nhận thấy rằng: biết được mình thực sự muốn gì là việc làm không hề dễ dàng như người ta thường nghĩ, đây là một trong những vấn đề khó khăn nhất mà bất kì ai cũng phải đối mặt: Tôi muốn gì? Đây là một câu hỏi mà người ta thường hay né tránh bằng cách chấp nhận những mục đích, sở thích của người khác hay một nhóm người nào đó và cho đó là của mình, việc này tương tự như câu nói: Anh thích gì? Tôi thích những thứ mà người ta bắt tôi phải thích

Khi cốt truyện chung của một vở kịch được dàn dựng lên, thì mỗi một người được phân công để đóng một vai diễn đầy sinh động trong đó, họ có thể diễn nó một cách thật xuất sắc, nhưng cuối cùng họ không hề băn khoăn về vai diễn của mình có ý nghĩa như thế nào đối với vở kịch, và do đó kết thúc của vở kịch này là một hành động đầy nhạt nhẽo, vô vị: người diễn xong bước xuống dưới để nhường chỗ cho người chưa diễn bước lên

Tôi là ai?

Câu hỏi này nghe có vẻ là điên rồ, thế nhưng đằng sau nó là cả một sự cay đắng và bi phẫn. Con người ta đã bị đánh mất đi cái tôi của mình, điều này có nghĩa là con người chỉ có thể đảm bảo cho sự tồn tại của bản thân bằng cách sống theo sự mong đợi của người khác, nếu ta không sống theo sự chỉ dẫn đó thì ta không chỉ bị chống đối mà ngày càng bị xa cách và cuối cùng là ta bị tiêu diệt

Bằng cách đáp ứng sự đòi hỏi của người khác thì ta luôn luôn ở trong tình trạng an toàn, tuy nhiên cái giá phải trả là quá đắt, đó là ta phải chấp nhận từ bỏ đi chính bản thân mình. Nói một cách ngắn gọn thì cá nhân đã không còn là chính mình nữa, con người đã hoàn toàn mô phỏng theo dạng tính cách mà những kiểu mẫu văn hoá mang lại cho họ, và vì thế mà họ trở nên giống với tất cả mọi người, và con người này chính là con người mà người xung quanh mong đợi. Cá nhân nào từ bỏ cái tôi thì cá nhân đó liền trở thành 1 cái máy, một cái máy chẳng khác nào hàng trăm, hàng triệu cái máy xung quanh nó

Khi trẻ em được hỏi liệu chúng có muốn đến trường hay không? Câu trả lời luôn là: "đương nhiên em muốn", nhưng liệu câu trả lời này có phản ánh đúng sự thật? Trong rất nhiều trường hợp thì câu trả lời này là hoàn hoàn không chính xác, đứa trẻ đó có thể muốn đến trường song nó lại thích chơi đùa hay làm cái gì khác hơn

Ở đây với trẻ em thì vấn đề này không cần bàn cãi, vì đó là lứa tuổi mà chúng cần phải được dẫn dắt. Nhưng vấn đề quan trọng là ở đây: hầu hết người ta luôn bị một áp lực vô hình nào đó xỏ mũi từ lúc sinh ra cho đến lúc chết đi. Khi cái tôi thật sự đã bị đánh mất và được thay thế bằng cái tôi giả tạo thì cá nhân luôn rơi vào tình trạng vô cùng bất an và lo sợ, người ta luôn sống trong nghi ngờ cho tới suốt đời, đây là hậu quả của việc đánh mất phẩm tính của mình, và việc sống với một phẩm tính nào đó được tạo ra bằng sự tán thành và đồng ý từ phía người khác

Vì thế cho nên lúc này cuộc đời chỉ là một mớ bòng bong mà không thể nào gỡ nổi, con người luôn bị thôi thúc hành động bởi những lực lượng mà họ không tài nào hiểu được, con người hành động hấp tấp từ chỗ này vội vàng đến chỗ nọ, nhưng họ vội vàng chỉ để mà vội vàng, và cuối cùng cuộc đời của con người đã không còn một mục tiêu hay mục đích nào cả, vì đơn thuần cuộc đời lúc này chỉ là những chuỗi ngày đền tội cho những thứ tội lỗi nào đó mà người khác đã gán cho

Nietzsche nói: "Hầu như tất cả mọi hoạt động của con người phải chăng đều nhằm một mục đích là ngăn cản con người cảm nhận được đời mình, nhờ sự phân tán liên tục các dòng tư tưởng của họ. Sự chuyển biến điên cuồng này là một trò múa rối, một ảo giác làm cho con người ta quên mất mình là ai. Thế nhưng tại sao người cao thượng luôn mong muốn điều ngược lại? Tại sao họ lại mong muốn được cam chịu khổ đau vì cuộc sống? Bởi vì họ đã vễnh tai lên để nghe ngóng và ý thức được vấn đề, họ tuyên bố: "tôi chỉ muốn là tôi thôi". Vấn đề này thực sự là kinh khủng, bởi vì nó đặt ra cho người ta một câu hỏi phi thường: Tại sao tôi phải sống trên đời? Tôi đã học được gì từ đời sống này? Làm thế nào tôi mới có thể trở thành tôi? Họ luôn băn khoăn day dứt và nhận thất rằng không ai đau khổ hơn mình....

Trái lại thì những con người đồng loại với họ đang say sưa giơ cả hai tay về những biến cố huyễn hoặc đang được bày ra trên sân khấu, trong đó có cả hàng trăm vai trò khác nhau, người trẻ tuổi, kẻ già nua, bậc cha mẹ, công dân, thầy tu, công chức, nhà buôn... tất cả đều khoe khoang và chỉ nghĩ đến tấn hài kịch mà họ đang đóng với nhau, không nghĩ gì tới thế giới mà họ đang sống. Với câu hỏi: tại sao tôi sống trên đời? Họ sẽ lập tức trả lời với vẻ kiêu hãnh: để trở thành một công dân tốt, một nhà thông thái, một luật sư... nhưng dù sao đi nữa thì những con người này vẫn cứ là họ, là một đồ vật không hơn không kém chứ chẳng phải thứ gì khác"

Sự thật là như vậy, lúc nào con người cũng dường như ở trong trạng thái bận rộn, họ ba chân bốn cẳng, vội vội vàng vàng để làm xong những nhiệm vụ trong ngày. Dường như con người đang bị sóng gió cuộc đời cuốn trôi dạt đi, nhưng cuối cùng họ lại không biết mình sẽ cập đến bến bờ nào

Nói một cách ngắn gọn thì con người đã hoàn toàn bị lạc lối trên đường đời, đằng sau cái gọi là tiến bộ và thành công, thì con người đang gặp phải một sự bất hạnh ghê gớm, trên thực tế là đang đứng trên bờ tuyệt vọng, chúng ta đang cố bám níu một cách vô vọng vào cái được gọi là tồn tại, tất cả mọi con người đang dần dần trở nên đồng nhất và không một ai có được sự khác biệt nào với những người xung quanh về bình diện tâm lí

Có còn chăng đó là sự khác biệt về ngoại hình, tên gọi... chúng ta khai báo danh tánh mình cho nhân viên đường sắt để mua vé tàu, chúng ta mặc đồ theo đúng giới tính của mình-tất cả những điều này ngụ ý cho sự thèm khát được khác biệt với người xung quanh, và điều này có lẽ là tàn tích cuối cùng cho sự bám níu vào bản ngã của con người

Bất cứ một cá nhân nào cũng khao khát được sống, nhưng chính bởi vì là một cái máy cho nên người ta đã không còn cảm nhận được cuộc sống theo nghĩa là hành động tự ý, là việc giãi bày tư tưởng theo suy nghĩ của riêng mình mà từng cá nhân xem đó như là sự biểu hiện cho sự tồn tại của mình. Vậy đâu là ý nghĩa cho sự tồn tại của con người?

Mặc dù con người đã được giải phóng ra khỏi những trói buộc bên ngoài vốn ngăn cản họ trong những hành động và suy nghĩ mà họ thấy là thích đáng, họ đã được tự do làm theo ý mình muốn nhưng vấn đề còn lại là họ không biết mình muốn gì và cảm nhận gì? Con người hiện đại đang phải tuân theo một uy quyền ẩn danh và sống một cuộc đời vốn không phải như mình mong ước, càng làm như thế thì người ta càng cảm thấy bất lực và càng bị bắt buộc phải tuân theo, bất chấp vẻ bề ngoài lạc quan và chủ động, con người hiện đại đang bị kiệt sức bởi một cảm giác bất lực sâu sắc đến nỗi người ta chỉ còn biết nhìn trân trối vào cuộc sống, và dần dần không còn một chút cảm giác gì đối với các sự kiện dang diễn ra

Nhìn vào bề ngoài thì con người tỏ ra khá ổn định trong đời sống kinh tế và xã hội, thế nhưng thực sự là nguy hiểm nếu người ta lờ đi nỗi bất hạnh sâu kín nằm phía sau vẻ bề ngoài thích ứng đó. Đời sống mất đi ý nghĩa của nó bởi vì ý nghĩa này đã không tồn tại, con người đã trở nên tuyệt vọng và khốn cùng, con người đã không còn được sống và chết một cách thanh thản, bởi vì còn gì tệ hại hơn khi con người đã đánh mất đi ý nghĩa cuộc đời

Khi mất đi ý nghĩa cuộc đời thì con người sẽ rơi vào tình trạng mất phương hướng, hay là những mâu thuẫn mà không thể nào thoát ra được, lúc này con người đã mất đi niềm tin vào tất cả, họ bắt đầu xa đoạ dần bởi bia rượu, cờ bạc, gái điếm, trai bao và những thú vui súc vật khác, họ thờ ơ với nghệ thuật, khô cằn về tình cảm, hời hợi trong tình yêu, con người đã bị biến thành con vật không hơn không kém. Và chính bọn súc vật này chứ không một ai khác đã làm đảo lộn tất cả mọi giá trị và sự thật trên đời, bọn rác rưởi và ghê tởm đó giống như một căn bệnh dịch đi đầu độc người khác và xã hội, vì những loại này luôn tôn thờ sự dối trá, đúng là "chân lý như ánh sáng làm cho người ta mù quáng. Điều dối trá thì ngược lại, nó như ánh hoàng hôn đẹp đẽ và đem lại giá trị cho mỗi sự vật"

Lũ người này tệ hại đến nỗi ta có thể mượn lại lời của các bậc tiền bối như Michel Mourre nói: "đó là lũ vô xã hội, lũ bệnh hoạn và lũ thất chí", đối với Adamop " đó là những bóng ma bí ẩn, những gã què cụt... và luôn luôn là những kẻ loạn thần kinh, ở Ionesco: "đó là bọn bù nhìn, những con rối, những nhân vật dở dở điên điên", hay Becket: "đó là những kẻ vô gia cư, những thằng hề, những bọn tàn tật", rồi Thackore: "đó là bọn quị luỵ với người trên và tàn nhẫn với người dưới", và Nietzsche: "đó là những kẻ hèn nhát, sợ sệt, vô giá trị, những kẻ hay nghi ngờ với cái nhìn dáo dát, những kẻ bần tiện, loại người chó má, những kẻ ăn mày nịnh hót và trên hết đó là bọn luôn nói láo"

Như vậy từng cá nhân đang dần cảm thấy bất lực trong một mớ hỗn độn các sự kiện, và họ luôn mong muốn có một ai đó có thể chỉ cho họ biết rằng họ phải làm gì và nên đi về đâu. Nhưng cũng có một nghích lí, khi một cá nhân nào đó muốn tạo cho mình một sự khác biệt, thì họ lại bị rơi vào tình trạng bất lực và bấp bênh của một con người cô độc trong xã hội

Vì kiệt sức cho nên người ta bắt đầu có những hoài nghi về bản thân mình, về ý nghĩa cuộc đời và cuối cùng là bởi mọi chuẩn mực mà theo đó có thể hướng dẫn cho mọi hành động của con người. Cả sự bất lực và hoài nghi này đã đẩy con người vào đường cùng: họ chấp nhận để ý kiến dư luận xỏ mũi dẫn đi. Thế nhưng cũng vẫn là câu hỏi này: Nếu như tôi chẳng phải là một cái gì khác ngoài cái mà mọi người đã gán cho tôi, thế thì tôi là ai?

Trong các vở kịch của mình Pirandello đã diễn tả sự cảm nhận sâu sắc của ông ta như sau, ông bắt đầu với câu hỏi: Tôi là ai? Tôi có sự khắng định nào khác cho nhân vị của mình ngoài cái mà người ta đã gán cho tôi? Câu trả lời của ông ta đã phản ánh một tình trạng tệ hại của con người hiện đại: Tôi không có nhân vị nào cả, chẳng có một bản ngã nào cả ngoại trừ một hình bóng phản chiếu những gì mà người khác đã đòi hỏi nơi tôi, như vậy tôi chỉ là "những gì mà người khác đòi hỏi nơi tôi"

Những con người không có tên

Hậu quả của việc đánh mất đi ý nghĩa của cuộc đời đã được phân tích rất sâu sắc bởi Becket, Ionesco và Adamop-ba cột trụ của kịch phi lý. Các nhân vật trong kịch phi lí đều luôn thảm hại, điên rồ, mất trí... đây à hậu quả của việc con người đã không còn biết mình sống để làm gì

Trong tác phẩm nổi tiếng nhất của Becket là Trong khi chờ đợi Godo, thì cái phi lí của cuộc đời được thể hiện một cách cực kì sâu sắc trong câu hỏi: phải chăng cuộc sống của con người chỉ là một chuỗi ngày chời đợi-chờ cái chết?? Ý nghĩa của câu nói này được thể hiện qua lời lẽ của nhân vật trong kịch: "Không có cái gì trôi qua, không có ai tới, không có ai đi, thật sự khủng khiếp", hay "ngày nào cũng như ngày nào vậy một ngày vẫn chưa đủ hay sao?"

Điều này lại tiếp tục được diễn tả trong tác phẩm Tàn cuộc, Hamm-nhân vật trong tiểu thuyết nói: "Chúng ta thở, chúng ta biến đổi, chúng ta rụng mất tóc, mất răng, mất đi sự tươi mát, mất đi lí tưởng". Còn Clao thì "có lúc trèo lên ghế đẩu, nhòm qua ống kính. Clao đã thấy ngoài kia là đại dương, nhưng đại dương chỉ là số không, không cánh buồm, không cánh hải âu, còn sóng thì giống như chì". Tàn cuộc cũng đưa ra một triết lí cay đắng cho cuộc đời không ý nghĩa " Cuộc đời là gì? Sống để làm gì? Có thể kết thúc được rồi đấy... cả cuộc đời vẫn chỉ là những câu hỏi như thế mà thôi". Nell cũng phát biểu: "Tại sao lại cứ diễn mãi cái trò này, ngày nọ sang ngày kia". Còn Hamm: "Sự kết thúc đã nằm trong cái mở đầu, ấy vậy mà người ta vẫn cứ tiếp tục"

Hầu hết các nhân vật mà Becket miêu tả đều có mối liên hệ với những vai hề và những con rối, hình như ý ông ta muốn nói: trong cuộc đời, con người giống như là những con rối, bị giật giây một cách thảm hại để làm những trò hề. "Trò chơi" mà các nhân vật đang chơi trên sân khấu, cũng chính là những tấn trò mà mỗi một con người ngoài đời đang chơi, dù đó là vô vị.

Đối với Ionesco thì "bi kịch của con người luôn luôn là hài kịch". Vì vậy suy cho cùng hài hước chỉ làm cho tính chất bi đát ngày một tăng thêm, cuộc sống đã không còn ý nghĩa lúc này sự tồn tại của con người thực sự đáng buồn cười, như Becket nói: "Chẳng có gì buồn cười hơn là nỗi bất hạnh... đây là điều hài hước nhất trần gian"

Vẫn là câu hỏi: Sống để làm gì?

Một câu hỏi tiếp theo lại xuất hiện: liệu câu hỏi sống để làm gì có nên hỏi hay là bỏ mặc nó đi để rồi sống?

Camus nói rằng: " Việc hỏi rằng cuộc đời này đáng sống hay không đáng sống là một câu hỏi cơ bản nhất trong mọi câu hỏi. Tất cả những câu hỏi còn lại, như thế giới là ba chiều hay nhiều chiều, trí tuệ có chín hay mười hai phạm trù đều chỉ là những câu hỏi đến sau"

Như vậy dù có muốn hay không muốn thì câu hỏi: Sống để làm gì? phải được giải quyết càng nhanh càng tốt nếu như chúng ta thực sự muốn biết được cuộc sống này là gì

Tiểu thuyết kiếm hiệp Tru Tiên do Tiêu Đỉnh viết, mặc dù là về ma quỉ, thần thánh... thế nhưng có một đoạn văn này rất đáng để suy nghẫm

Quỉ Lệ-nhân vật chính nhìn Chu Nhất Tiên chợt hỏi: "Tiền bối thử nói xem, những người dân vô tội bị chết oan ấy, ai chẳng phải là những con người như chúng ta, ai chẳng đang sống một cách yên lành? Không phải là toàn bộ, nhưng chí ít là chín chín trong một trăm người vốn dĩ đều chẳng làm hại người hay súc vật, nhưng tại sao họ lại chịu đựng những tai hoạ tai bay vạ gió"

Chu Nhất Tiên đáp: " Ngươi hôm nay đang đứng được nơi đây, còn những người dân vô tội thì đã bỏ mạng, ta hỏi ngươi, ngươi cho là vì duyên cớ gì?"

Quỉ Lệ im lặng một hồi lâu mới nói: "Ta khác với họ, ta tu tập đạo pháp, nên dù yêu quái kéo đến ta vẫn tránh được"

Chu Nhất Tiên gật đầu: " Vậy thì ngươi cho rằng ai cũng như ai, đó là ngươi nhìn từ một tầm cao, từ một cảnh giới rộng lớn tựa như Phật Môn của Thiên Âm Tự vẫn nói chúng sinh là bình đẳng. Theo lời của Phật Môn thì đâu chỉ là loài người, mà loài mãnh thú thì cũng có khác gì với chúng ta. Lão ngừng lại mỉm cười rồi nói tiếp, nhưng đâu thể nào nhìn thế gian theo cách nhỏ nhoi và đơn giản đến như thế? Ngươi có bản lĩnh thần thông, có pháp lực cao siêu nên có thể thoát thân trong tử địa, có thể siêu thoát để vượt lên trên tầm chúng sinh phàm tục, nói là chúng sinh bình đẳng nhưng khi suy xét tỉ mĩ thì chưa bao giờ có bình đẳng cả."

Vẻ mặt Quỉ Lệ có nét hoang mang, hắn chầm chậm lắc đầu: "Ta không mong muốn vượt lên trên chúng sinh, ta cũng không có lòng từ bi phổ độ, ta tuy tu đạo nhưng cũng không có chút quan tâm đến trường sinh bất tử"

Chu Nhất Tiên điềm đạm hỏi: Vậy ngươi cần điều gì?

Quỉ Lệ cười gượng gạo với tiếng nói đầy chua chát: "Đúng thế, ta muốn cái gì thì chính bản thân ta cũng không biết"

Sắc mặt hắn liên tục thay đổi, vầng trăng đã treo cao giữa trời toả ánh vàng rực rỡ, bóng hắn trải dài xuống mặt đất

Chu Nhất Tiên lặng lẽ nhìn Quỉ Lệ, ánh mắt lão hoàn toàn khác với mọi ngày, trước mắt lão là nhân vật duy nhất trên thế gian đã tu tập xong bốn quyển Thiên Thư, mình đầy đạo pháp quỉ thần khó lường. Nhưng lúc này nhìn vào thì hình như Chu Nhất Tiên còn cao hơn cả hắn. Trông lão rất nho nhã ung dung, làn gió đêm thổi qua bên mái tóc bạc trắng, hình như cả ánh trăng cũng lặng lẽ tụ lại bên lão

Nhưng Quỉ Lệ thì hình như không cảm thấy có gì khác lạ, thực ra thì Chu Nhất Tiên vẫn đang đứng yên lành trước mặt hắn, còn hắn thì đang chìm đắm trong suy tư

Sau một hồi, Quỉ Lệ gượng gạo mỉm cười nói: "Xem ra, ta đúng là chẳng ra gì cả, ngay cả ta sống vì cái gì, muốn cái gì thì ngay chính bản thân ta cũng không biết"

Chu Nhất Tiên bình thản nhìn Quỉ Lệ, miệng thoáng nét cười: "Sai rồi chàng trai trẻ ạ"

Quỉ Lệ sững sờ, đây là lần đầu tiên hắn nghe Chu Nhất Tiên gọi mình là chàng trai trẻ. Nhưng điều này không phải là chủ yếu, sau một lúc ngạc nhiên hắn nói: "Xin thỉnh giáo, tiền bối nói ta sai, vậy thì ta sai ở chỗ nào?"

Chu Nhất Tiên vẫn điềm đạm: "Ngươi cho rằng mình nghĩ không ra mình sống vì cái gì, tức là hạng không ra gì à? Theo ta thì ngược lại, ngươi đã biết nghĩ đến vấn đề này thì đó là chỗ hơn người của ngươi"

Quỉ Lệ ngạc nhiên hỏi: "Gì cơ?"

Chu Nhất Tiên vẫy tay: "Lại đây xem"

Quỉ Lệ bước đến bên lão, nhìn theo hướng tay lão chỉ, trong thành Hà Dương dưới ánh trăng vàng, những đốm lửa đèn không ngừng nhấp nháy trong không gian yên tĩnh

Chu Nhất Tiên nhìn đám lửa đèn, ánh mắt lão thể hiện một tâm trạng đầy phức tạp, lát sau lão bình thản nói: "Ngươi đã thấy được những gì?"

Quỉ Lệ đáp: "Ánh đèn của vô số chúng sinh"

Chu Nhất Tiên gật đầu: "Phải, ánh đèn. Những đốm sáng ấy tựa như những con người đang sống trên thế gian này, hoặc là họ đắc chí, hoặc là họ không đắc chí, nhưng họ vẫn phải tiếp tục sống. Ngươi nghe đây, chẳng rõ trong đông đảo chúng sinh có không biết bao nhiêu người sống chỉ để mà sống, nhưng người băn khoăn vắt óc để suy nghĩ về vấn đề sống để làm gì như ngươi thì vạn người không có lấy một"

Tìm lại chính mình

Khi Đức Phật còn tại thế thì trong giai đoạn ông đi về hướng Ma-kiệt-đà, ông ghé vào một khu rừng nọ và ngồi nghỉ dưới một gốc cây. Khi đó có ba mươi thanh niên chạy vào rửng, những người ây dáng vẻ đầy hớt hải, mất cả bình tĩnh, cặp mắt láo liên, khi đi chẳng nhìn trên đường mà luôn nhìn quanh quất như đang tìm kiếm cái gì đó. Khi đến chỗ Đức Phật một người hỏi: "Ngài có thấy một người đàn bà đi ngang qua đây không?"

Đức Phật đáp: "Ta không thấy nhưng vì sao các ngươi lại tìm người đàn bà ấy"

Mấy thanh niên trả lời:" Chúng tôi ở trong thành Ba-na-lại, hôm nay rủ nhau vào rừng chơi và có mang theo một cô gái để giúp vui. Vừa rồi ăn uống xong chúng tôi ngồi nghỉ ngơi trong rừng, chẳng ngờ thừa lúc vắng vẻ cô ấy trốn đi và trộm theo rất nhiều đồ của chúng tôi, cho nên chúng tôi đi tìm cô ấy"

Đức Phật hỏi: "Này các ngươi, hãy nghỉ lại xem, lúc này các ngươi nên đi tìm lại cô ấy hay đi tìm lại chính bản thân mình"

Nghe xong câu hỏi này các thanh niên hết sức ngạc nhiên, cả bọn đều nín lặng và sau một hồi trầm tư suy nghĩ thì một người lên tiếng: " Thưa ngài giờ thì chúng con nên tìm lại chính mình"

Đỉnh cao của Tâm Lí học-Viktor Emil Frankl

Viktor Frankl, Freud và Adler là ba cột trụ của Tâm Lí học. Cuộc đời của Viktor Frankl cực kì bi thảm, ông ta cùng gia đình bị bắt vào Trại tập trung của Đức quốc xã, cả gia đình ông ta gồm cha, mẹ, vợ, em trai đều bị thiêu sống, chỉ riêng ông ta và em gái còn sống sót. Một con người lâm vào tình trạng như thế, bị đồng loại đối xử tệ hại đến như thế, nhưng ông ta không căm ghét đồng loại của mình mà ông ta chỉ nhận thức được 1 điều: Con người là một sinh vật cực kì mạnh mẽ, nó có thể vượt qua bất cứ một khó khăn nào

Lí do gì để Viktor Frankl đi đến kết luận này, thay vì như người khác sống trong thù hận và căm thù con người cho tới chết? Tâm lí học của Viktor Frankl cũng chỉ ở chỗ đó: BẤT CỨ MỘT SỰ KIỆN NÀO CŨNG KHÔNG HỀ CÓ MỘT Ý NGHĨA NGOẠI TRỪ Ý NGHĨA MÀ NGƯỜI TA GÁN CHO NÓ

Cái này đã nói ở bài trước: tất cả những giá trị như niềm tin, văn hoá, đạo đức... cũng đều do con người tự tạo ra dựa trên lượng thông tin mà các bạn bỏ vào đầu

Như vậy Viktor Frankl đã đưa chúng ta quay về khởi điểm của mọi vấn đề: CÁC BẠN MUỐN CUỘC ĐỜI CỦA MÌNH CÓ ĐẦY Ý NGHĨA THÌ BẮT BUỘC CÁC BẠN PHẢI GÁN CHO NÓ 1 Ý NGHĨA NÀO ĐÓ-nếu không làm được điều này thì các bạn phải rơi vào 2 trường hợp sau:

1. Cuộc đời các bạn sẽ kết thúc ở con số 0-nhạt nhẽo và vô vị

2. Các bạn giống như một con robot bị môi trường và người xung quanh gán cho 1 ý nghĩa nào đó

Dù có rơi vào trường hợp nào thì chắc chắn các bạn cũng sẽ chìm vào thế giới sau: đời là bể khổ

Khi Đức Phật còn tại thế, có 1 người phụ nữ chịu biết bao nhiêu đau khổ, và người này tìm đến Đức Phật để nhờ sự cứu giúp. Đức Phật chỉ hỏi câu này: "KHỔ LÀ GÌ?"

Khổ là gì? sướng là gì?... tất cả những thứ này đều do con người tự tạo ra bằng cách gán cho nó 1 giá trị nào đó. Cho nên quan niệm của Phật Giáo: đời là bể khổ-bằng cách đưa mọi thứ trở về hư không, về vô thường... Bằng cách lánh xa trần thế, yên nghỉ ở cõi niết bàn để đưa mọi thứ về con số 0

Đối với Lão-Trang thì họ ngao du sơn thuỷ, sống nơi rừng sâu núi thẳm để đưa mọi thứ trở về vô vi

Thế nhưng có thật sự là chúng ta nên theo 2 trường phái này?

Các bạn hãy nên nhớ: BẤT CỨ MỘT LOẠI TƯ TƯỞNG NÀO DÙ CHO NÓ CÓ LÀ CỦA AI THÌ CŨNG ĐỀU LÀ SỰ PHẢN ÁNH QUAN NIỆM CỦA MỘT THỜI ĐẠI NÀO ĐÓ, GIAI ĐOẠN NÀO ĐÓ VÀ BỘ ÓC SẼ CHO CÁC BẠN THỨ MÀ CÁC BẠN TIN

Cho nên vấn đề đầu tiên để một người nào đó muốn bước sang 1 thế giới mới thì các bạn phải chấp nhận tiên đề này và phải làm cho bộ óc nó tin: ĐỜI LÀ BỂ SƯỚNG VÀ CUỘC ĐỜI NÀY ĐÁNG SỐNG

Anthony Robbins ông ta nói rằng, nếu như có quan niệm cho rằng số phận con người do 1 thế lực siêu nhiên nào đó điều khiển, như " vận mệnh", "kiếp..." như các Tôn Giáo tin tưởng thì thà ông ta chọn một nền văn hoá khác, một nơi khác để ông ta sinh sống, nơi mà số phận của ông ta do chính ông ta định đoạt. Ta cũng muốn làm tương tự, nếu như có cái quan niệm cho rằng đời là bể khổ và ta không bao giờ có được thứ mà ta muốn thì thà ta chọn nền văn hoá khác, đất nước khác, đảng phái khác hoặc hành tinh khác... nếu không tìm ra nơi này thì thà chết mẹ đi còn hơn.

Thế nhưng không biết vì một sự ngu dốt nào mà phần đông nhân loại lại dùng cuộc đời mình để chứng minh cho người khác thấy rằng: đời là bể khổ và tôi không bao giờ có được thứ tôi muốn. Thế tại sao người ta không chịu dùng cuộc đời mình để chứng minh thứ lộn ngược lại: đời là bể sướng, đời này đáng sống và ta có thể có được bất cứ cái gì mà mình muốn. Tại sao không để những thế hệ đi sau chúng ta thấy được điều này, để rồi họ có thêm sức mạnh và nghị lực để sống?

Tại sao nhân loại lại ít Anthony Robbins và Viktor Frankl đến thế? Các bạn có muốn con cái các bạn, những thế hệ tiếp theo nữa phải suốt ngày rên rĩ, đau khổ cho tới chết?

Muốn làm điều này thì cái đầu tiên mà bất cứ một con người nào cũng phải làm: HỌC CÁCH GÁN LẠI TOÀN BỘ MỌI GIÁ TRỊ CHO SỰ KIỆN. Các bạn phải tẩy não bằng cách vứt bỏ toàn bộ những thứ giáo dục dốt nát mà các bạn bị nhồi vào đầu cho đến tận bây giờ, những thứ giáo dục khiến cho cuộc đời các bạn chỉ toàn là những ngày tháng nhàm chán đau khổ, dù cho thứ giáo dục này có là của thần thánh phương nào

Nếu các bạn không làm điều này thì đồng nghĩa với việc các bạn đang tự tay phá huỷ tương lai của các thế hệ tiếp theo: cụ thể là con cái, cháu chắt của các bạn. Các bạn dạy cho chúng cái gì khi bản thân các bạn phải chịu khổ, phải sống những ngày tháng buồn tẻ và nhạt nhẽo. Hay các bạn cũng muốn chúng tiếp nối con đường của cha mẹ chúng?

Nếu như Viktor Frankl ông ta không học cách gán lại toàn bộ mọi giá trị cho sự kiện: thay vì đi hận thù con người thì ông ta dùng bản thân mình để chứng minh cho câu nói: Con người là một sinh vật cực kì mạnh mẽ, nó có thể vượt qua bất cứ một khó khăn nào. Các bạn học được gì từ ông ta? Các bạn có cảm thấy rằng mình nên hận thù con người vì những bất công mà mình trải qua và kết thúc cuộc đời như thế, hay là nên gán lại mọi giá trị để rồi được bước sang 1 cuộc đời mới?

Những bất công mà các bạn đã gặp có là gì so với Viktor Frankl hay không? Cả gia đình ông ta đều bị thiêu sống...

Cho nên các bạn đang có trong tay một phương thuốc nhiệm màu để đưa các bạn sang 1 thế giới mà các bạn chưa hề biết: ĐỜI LÀ BỂ SƯỚNG VÀ CUỘC ĐỜI NÀY ĐÁNG SỐNG BẰNG VIỆC HỌC CÁCH GÁN LẠI MỌI GIÁ TRỊ CHO SỰ KIỆN

Nếu gặp khó khăn, thất bại, bất công... thì như đã nói: gán lại giá trị bằng cách nhìn về phái trái. Ta học hỏi được cái gì từ chúng để rồi từ đó nâng mình lên cao và làm gương cho người khác-những người cần sự động viên về tinh thần để rồi họ cũng tự mình thoát ra khỏi cuộc đời đầy tăm tối này, chứ đừng như những bọn dốt nát-những kẻ đã không còn tương lai vì lười biếng và luôn tìm cách kéo người khác chết chung với mình

Cho nên ta muốn gửi đến những ai có ước mơ và lòng kiên trì một thông điệp sau: dù cho các bạn có là ai, có giàu hay nghèo, có bằng cấp hay không... chỉ cần các bạn có ước mơ và lòng kiên trì thì sau lưng các bạn có một con người và người này đủ bản lĩnh để biến bất cứ một ước mơ nào đó của các bạn thành hiện thực, miễn ước mơ này hoàn toàn phù hợp với tự nhiên và đừng làm hại đến người khác

Quay về khởi điểm: Triết học hiện sinh vô thần

Như đã nói: cuộc đời này có đáng sống hay không, có ý nghĩa hay không có ý nghĩa... thì đều phụ thuộc vào bản thân của mỗi con người: các bạn có chịu gán giá trị cho nó hay không, và gán như thế nào.

Và tiếp theo là triết học hiện sinh vô thần, việc ý nghĩa của sự kiện được gán như thế nào... thì không phụ thuộc vào bản thân sự kiện, không phụ thuộc vào môi trường... mà nó phụ thuộc vào hành động của chủ thể. Có nghĩa là đối với triết học hiện sinh thì hành động là thứ khiến bạn trở thành cái gì mà bạn muốn

Cho nên triết học hiện sinh tôn thờ cái sáng tạo, bởi vì chỉ có sáng tạo nó mới đẩy lùi được những phi lí và đau khổ trong cuộc đời, nếu không có sáng tạo thì sự nhàm chán và nhạt nhẽo sẽ xuất hiện, và tiếp theo đó là con người rơi vào tuyệt vọng và chết.

Bởi thế cách duy nhất để con người không bị tuyệt vọng và sự nhàm chán vây quanh cũng như tìm thấy cho mình một ý nghĩa nào đó trong cuộc đời là phải không ngừng sáng tạo, muốn sáng tạo là phải mạo hiểm, là phải liều lĩnh

Khái niệm liều của chủ nghĩa hiện sinh không được hiểu là liều lĩnh của những kẻ tầm thường, mà đó là liều lĩnh để sáng tạo ra bản thân mình, họ phải liều bởi vì không có một nguyên tắc nào làm tiêu chuẩn-nếu có thì chẳng gọi là sáng tạo, cho nên mọi hành động hiện sinh đều mang tính chất là liều. Liều là nói, là làm,. là hành động, là sáng tạo để vươn tới cái cao hơn... và cứ như thế cho đến vô cùng cho tới khi nào nhắm mắt xuôi tay thì thôi

Thế sáng tạo ra cái gì? Cái đẹp và cái cao cả bởi vì không có loại khoái cảm nào cao hơn là cái đẹp và cái cao cả. Và chỉ có cái đẹp và cái cao cả mới không bị bào mòn bởi thời gian. Cho nên các bạn thấy những thiên tài, vĩ nhân hay anh hùng... họ làm những hành động hay công trình khoa học... bởi vì những thứ này mang lại cho họ cảm giác "phê"-cảm giác này không có loại thuốc phiện nào qua nỗi đâu. Ai đó nếu có làm được những việc mà trước đó mình chưa làm được, và những việc này nó gắn liền với cái đẹp và cái cao cả thì mới biết được phần nào cảm giác này

Cái đẹp là một phạm trù thẩm mỹ học dùng để chỉ một phẩm chất thẩm mỹ của sự vật, khi nó phù hợp với quan niệm của con người về sự hoàn thiện và tính lí tưởng, có khả năng gợi lên ở con người một thái độ thẩm mỹ tích cực do tác động qua lại giữa đối tượng và chủ thể

Cái cao cả là một phạm trù của thẩm mỹ học dùng để chỉ những phẩm chất khách quan của những sự vật, hiện tượng, có tầm vóc lớn, có sức mạnh phi thường gây nên ở con người cảm xúc ngưỡng mộ, thán phục, sảng khoái, phấn chấn khi vượt qua được trạng thái choáng ngợp, bối rối ban đầu do chưa làm chủ được đối tượng. Từ đó có khả năng khơi dậy được sức mạnh bản chất nơi con người, kích thích ở con người ý chí, khát vọng để vượt qua được những khó khăn thử thách để vươn tới tầm cao

Vygotskij nói: "Các cảm xúc về nghệ thuật là cảm xúc của trí tuệ"

Cho nên muốn cảm nhận được cái đẹp và cái cao cả thì các bạn phải nâng học thức mình lên, nâng khả năng cảm thụ nghệ thuật của mình lên

Do vậy để có được một cuộc đời đáng sống, có ý nghĩa và hạnh phúc thì các bạn phải đảm bảo thoả mãn 3 điều kiện sau

1. Phải có ước mơ, cụ thể ước mơ đó phải đưa các bạn đến cái đẹp và cái cao cả. Và ước mơ này phải kéo dài cho tới chết nếu như không muốn sự nhạt nhẽo và vô vị của cuộc sống xuất hiện

2. Phải thực hiện hành động nhằm biến ước mơ thành hiện thực

3. Phải thích thú trong việc làm hành động đó-cái này môn NLP cho phép các bạn lên đến đỉnh điểm của hạnh phúc, vì có những phương pháp luyện tập trong môn NLP cho phép các bạn hoán đổi cảm xúc của những hành động

Vd:
hành động chơi game, bài bạc-> mang lại cảm giác thích thú và sướng
hành động học ->mang lại cảm giác chán

Môn NLP cho phép các bạn làm điều này sau 1 thời gian luyện tập

hành động chơi game, bài bạc->mang lại cảm giác chán
hành động học ->mang lại cảm giác thích thú và sướng

Cho nên chỉ cần các bạn trở thành Master trong lĩnh vực NLP thì không có 1 cảm giác nào mà các bạn không đạt được

Ta cần một ước mơ

Ngay chính ngày hôm nay, ta muốn vẽ ra một tương lai cho mình, ta cần một đích đến...

Sau khi mọi việc đã đâu vào đấy, ta sẽ rong chơi khắp nơi để tìm ra một người bạn đời cho mình. Trong trí tưởng tượng của ta nàng phải hiền lành, đáng yêu, biết làm nũng nữa thì tốt... Sau đó 2 đứa sẽ đi khắp mọi nơi trên thế giới, những nơi mà vốn dĩ có nằm mơ ta cũng muốn đặt chân đến đó. Nào là đi trượt tuyết, lướt sóng, leo núi...

Ta dự tính không biết mình sẽ làm đám cưới mấy lần trong đời, khoảng 10 lần với 1 người thì tốt-vì có ai cấm điều này đâu. Khoảng 2 năm đặt chân lên Châu Âu, đến 1 nhà thờ nào đó, nhờ 1 vị cha đạo nào đó... thế là khoảng 2 năm thì lại làm đám cưới 1 lần... nghĩ tới khung cảnh này thì lại thấy vui

Sau đó tìm nơi nào yên bình, tốt đẹp mua 1 cái biệt thự xây dựng gia đình. Hi vọng nàng sẽ sinh cho ta 2 đứa nhỏ, gái trước trai sau. Mỗi tối thì chị sẽ kể chuyện cổ tích cho em ngủ. Sau đó bố lại kể chuyện cổ tích cho chị ngủ. Sau đó bố bế mẹ vào phòng riêng để tận hưởng cơ thể của nhau

Sáng dậy thì đi tập thể dục, trưa về thì học nấu ăn, chiều lại thì trồng cây, học khiêu vũ, tối hơn chút nữa đánh đàn cho nhau nghe...

Sau đó ta sẽ nuôi dạy con cái ăn học đến nơi đến chốn, cho nó sang Châu Âu học hành là tốt nhất...

Cứ như thế, còn biết bao nhiêu dự định mà ta muốn làm. Bởi vì cuộc đời này sẽ nhàm chán biết mấy nếu như người ta không chịu sáng tạo...

Ta sẽ dành trọn cuộc đời này để sáng tạo ra cái đẹp và cái cao cả. Ta sẽ biến tất cả những ước mơ đó thành hiện thực bằng những hành động của mình...

Và ngày hôm nay hành động tiếp theo đã được thực hiện...


[Up] [Print Copy]
  [Article]   Cách học Tiếng Anh Hiệu quả nhất? 01/04/2013 19:13:19 (+0700) | #419 | 274588
[Avatar]
dthbkpro
Member

[Minus]    0    [Plus]
Joined: 15/09/2011 23:38:34
Messages: 31
Offline
[Profile] [PM] [Email] [Yahoo!]
Doremon-Nobita write...
Ta cũng muốn làm tương tự, nếu như có cái quan niệm cho rằng đời là bể khổ và ta không bao giờ có được thứ mà ta muốn thì thà ta chọn nền văn hoá khác, đất nước khác, đảng phái khác hoặc hành tinh khác... nếu không tìm ra nơi này thì thà chết mẹ đi còn hơn. 

Rất mạnh mẽ và quyết liệt.
Rất ý nghĩa
Dựng trụ cột mới là điều tối trọng yếu,
Không có trụ cột vững trãi,
Lại nóng lòng cầu thành,
Vĩnh viễn vô pháp đạt tới cảnh giới tối cao.
[Up] [Print Copy]
  [Article]   Cách học Tiếng Anh Hiệu quả nhất? 02/04/2013 17:14:58 (+0700) | #420 | 274619
phongluu_langtu
Member

[Minus]    0    [Plus]
Joined: 27/05/2009 23:41:13
Messages: 1
Offline
[Profile] [PM]
bài viết rất hay, thanks !
[Up] [Print Copy]
[digg] [delicious] [google] [yahoo] [technorati] [reddit] [stumbleupon]
Go to: 
 Users currently in here 
1 Anonymous

Powered by JForum - Extended by HVAOnline
 hvaonline.net  |  hvaforum.net  |  hvazone.net  |  hvanews.net  |  vnhacker.org
1999 - 2013 © v2012|0504|218|